Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 67: Buông Tay Quá Khứ - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:20
Cả hai cứ ngồi như thế, chẳng ai nói với ai câu nào. Khương Lệ Na cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nữa.
Gương mặt đẫm nước mắt của anh thật sự ám ảnh cô. Anh chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối đến mức như vậy trước mặt cô.
- Lệ Na, anh xin lỗi. Em.. hãy quên chuyện ngày hôm nay đi. Anh hứa sẽ không gây khó dễ cho em và Chấn Kiệt nữa. Hãy đối xử với em trai anh thật tốt và cũng đừng.. gặp gỡ người đàn ông nào khác.
Dứt lời, anh đứng lên, thất thểu bước vào phòng tắm. Khi tiếng xả nước vọng ra cũng là lúc Khương Lệ Na bước xuống giường, nhặt lấy túi xách rồi rời khỏi căn phòng, nơi vừa xảy ra chuyện khiến cô kinh hồn bạt vía.
Khoảnh khắc quay đầu nhìn lại cánh cửa đang đóng kín, nước mắt cô chảy thành dòng. Cô và anh đã chọn cho mình hai con đường và càng đi càng xa, không thể nào dừng lại được nữa. Nếu hai người tách ra để bốn người đều có được hạnh phúc thì hãy cứ làm như vậy đi.
- Chấn Đông, chúng ta sẽ quên được nhau thôi, em và anh thật sự hết duyên phận rồi.
Rời khỏi khách sạn Gold, Khương Lệ Na lang thang bước dọc con đường vì cô biết Hà Chấn Đông cũng sẽ không quay lại công ty.
Chiều nay, anh không có lịch hẹn với ai, một trong những ngày hiếm hoi mà anh không bận rộn với các cuộc họp vào buổi chiều.
Dù hôm nay đã xảy ra chuyện không mong muốn nhưng Khương Lệ Na cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất thì anh đã hứa sẽ không làm khó cô nữa. Cô sẽ xem đó như là sự đồng ý cho cô tiến tới với Hà Chấn Kiệt từ anh.
Cơ mà anh bảo cô đừng gặp gỡ đàn ông khác là sao vậy? Cô gặp gỡ ai chứ? Anh đang nói về cái gã biến thái Lưu Anh Bằng sao?
Lúc Hà Chấn Đông trở ra thì căn phòng chỉ còn lại mình anh. Anh đã cố tình tránh mặt để cô có thể rời đi một cách thoải mái nhất.
Anh hiểu từ giây phút này, anh mất cô thật rồi. Bàn tay anh run rẩy chạm vào tấm ga trắng nhàu nhĩ, nơi vẫn còn lưu lại mùi hương của cô.
- Lệ Na, có thể em sẽ quên được anh, còn anh, anh không dám chắc rằng mình có thể quên được em, chỉ là chấp nhận buông tay em mà thôi.
Sau khi thay bộ quần áo mới, anh ngồi vào bàn, lật giở các hồ sơ và bắt đầu phê duyệt. Đau khổ thì đau khổ nhưng anh không thể nằm dài trên giường để than khóc cho hết ngày.
Gánh trên vai trách nhiệm nặng nề khiến anh phải kiềm nén cảm xúc, chỉ có thể ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ, không được gục ngã dẫu có xảy ra chuyện gì.
Lúc Khương Lệ Na về đến nhà thì đã thấy chiếc ô tô của anh bạn trai đậu ngay trước cổng. Cô vội vàng chạy vào trong rồi thẳng xuống nhà bếp vì nghe có tiếng nói chuyện.
Đập vào mắt cô là một bàn ăn khá thịnh soạn, có cá, có thịt, rau xanh và hải sản. Mùi thức ăn bay lên thơm nức mũi khiến bụng cô cũng cồn cào.
- Ba, Chấn Kiệt.
- Ừ, vào ăn luôn đi con. Tất cả những món này là Chấn Kiệt mang tới đấy. – Khương Đức Sương vui vẻ đưa tay vẫy gọi cô.
- Anh nấu sao? – Khương Lệ Na tiến lại gần, nhìn khắp một lượt và hỏi.
- Anh cũng định sẽ nấu nhưng đi làm về muộn quá nên nhờ đầu bếp nhà anh nấu rồi mang đến. – Hà Chấn Kiệt gãi đầu, cười gượng.
Cả ba người nhanh chóng cầm đũa lên và bắt đầu dùng bữa. Khương Lệ Na ăn tới món nào thì khen món đó. Cô biết chồng tương lai của mình là một quý ông bận rộn, riêng việc anh bê mấy món này đến đây cũng khiến cô cảm động lắm rồi, không cần anh phải tự mình vào bếp nấu đâu.
Nhìn cô ăn ngon lành, anh cũng thấy vui trong lòng. Cảm giác đi làm về được dùng bữa với người mình yêu thật là hạnh phúc, bao mệt mỏi cũng tan biến.
Cô giống như là viên thuốc bổ của anh vậy. Yêu cô, anh mới cảm nhận được sức mạnh của tình yêu, cái mà trước đây, anh chỉ cho rằng là một lý thuyết đẹp đẽ, không có thực.
- Thưa bác, lát nữa cháu xin phép đưa Lệ Na đi dạo ạ. – Hà Chấn Kiệt lễ phép lên tiếng.
- Ừ, cháu cứ đưa nó đi, lên rừng hay xuống biển gì cũng được. Bác rất yên tâm khi giao con gái mình cho cháu.
Khương Lệ Na suýt chút bị nghẹn khi nghe ba mình tuyên bố như vậy. Cơ mà cô hạnh phúc lắm, ba cô và anh có thể hòa hợp với nhau như vậy thật là tốt, anh kính trọng ông, ông quý mến anh, cô chỉ cần thế thôi.
Bữa ăn kết thúc, anh giành phần dọn rửa, bảo cô lên phòng tắm rồi thay đồ. Anh dự định sau khi đón cô về dinh, sẽ thuê vài người giúp việc để chăm sóc cho ba cô, hoặc là anh có thể đến ở rể nhà cô cũng được.
Anh biết cô thương và lo lắng cho Khương Đức Sương nên anh không ngại chuyện dọn đến đây đâu. Ba mẹ anh dù gì vẫn còn anh trai và rất nhiều người làm lâu năm kề cận.
Cả hai rời khỏi nhà khi đồng hồ đã điểm tám giờ tối. Hà Chấn Kiệt lái xe đến công viên gần đó theo mong muốn của Khương Lệ Na.
Cô không muốn hòa mình trong không khí xô bồ nhộn nhịp tại các tụ điểm vui chơi giải trí của chốn đô thành này, chỉ muốn đắm mình trong không gian tĩnh lặng, yên bình mà thôi.
Anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, cùng cô đi dọc theo những con đường nhỏ chạy ngoằn ngèo trong công viên rộng lớn. Anh cũng không thích ồn ào, anh muốn đến những nơi như thế này, nơi mà anh có thể nghe rõ cả tiếng bước chân lẫn tiếng thở của người anh yêu.