Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 88: Bênh Vực - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:21
Biết rõ tâm trạng người yêu không tốt nên Hà Chấn Kiệt đưa cô thẳng đến vùng ngoại ô thành phố, cùng cô đi dạo dọc bờ sông cho khuây khỏa.
Có những lúc người chẳng thể an ủi người, chỉ có thiên nhiên mới có thể xoa dịu những vết thương lòng mà thôi. Anh cởi áo vest, khoác lên đôi vai gầy của cô.
Ánh nắng cuối ngày chênh chếch hắt lên hai dáng người một cao, một thấp, nhuộm một màu vàng nâu cổ điển lên cảnh vật bên bờ sông, họa thành một bức tranh vô cùng động lòng người.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mềm mại của người đàn ông. Anh quá tinh tế, quá hiểu chuyện khiến cho cô vừa biết ơn, vừa đau lòng.
- Công việc hôm nay xử lý ổn chứ anh?
- Ừ. Chồng em là ai chứ? Thêm cô trợ lý Liêu Bích Linh đa năng nữa.
Khương Lệ Na phì cười, dụi đầu vào cánh tay anh. Đây là nụ cười thật sự, không hề gượng gạo hay cố gắng.
Hai anh em nhà này được cái tự tin hết phần người khác. Cũng đúng thôi, họ tài giỏi, ưu tứu như vậy, đương nhiên dư tự tin, đâu giống như cô, ngay cả khi đi bên cạnh Hà Chấn Kiệt thì cô vẫn cảm thấy mình thật hạ cấp khi mà lý do thúc đẩy cô đến bên anh ban đầu chỉ vì tiền.
- Về nhà em nhé, em nấu bữa tối cho anh. Hôm nay, ba em đi dự tiệc rồi, ông sẽ về hơi muộn.
- Đồng ý.
Đôi nam nữ nhanh chóng quay lại xe và chạy đến chợ. Hà Chấn Kiệt đỗ xe rồi cùng Khương Lệ Na len lỏi vào trong khu chợ chiều đông đúc, cùng cô lựa cá, lựa tôm và học theo cô trả giá khiến cô không nhịn được cười mà mấy cô bán hàng cũng bật cười ha hả vì vẻ lóng nga lóng ngóng của anh.
Xem ra, cô cũng tìm được một việc khiến anh mất tự tin và lúng túng thế này.
- Giá đó là đúng rồi anh, không cần trả đâu. – Cô xua tay.
- Vậy à? Anh không biết. Anh tưởng cái nào họ cũng nói thách chứ.
Lúc cả hai về đến nhà thì cũng gần sáu giờ tối. Họ cùng nhau lao vào bếp, sơ chế thức ăn và nấu nướng, tạm quên đi những chuyện không vui trước đó.
Người ta thường nói căn bếp ấm cúng nhờ có bóng dáng của người phụ nữ nhưng đối với Khương Lệ Na bây giờ thì cả căn bếp và căn nhà của cô ấm áp hơn nhờ có sự xuất hiện của Hà Chấn Kiệt.
Khương Lệ Na đang chìm trong cảm giác hạnh phúc mà không biết rằng bản thân đang là đối tượng được đề cập đến trong cuộc tranh cãi giữa Trịnh Tú Trân và Phùng Nam.
Vốn dĩ, Trịnh Tú Trân đã cự tuyệt chuyển số tiền còn lại cho hắn và tiễn số điện thoại của hắn vào danh sách đen nhưng hắn bám dai như đỉa đói, mò đến tận nhà cô và dùng số khác gọi cho cô, buộc cô phải ra, nếu không, hắn sẽ tung đoạn ghi âm cuộc giao dịch của họ lên mạng.
- Anh là cái thằng mặt dày, anh làm không được việc tôi giao mà còn đòi trả tiền sòng phẳng là sao? – Trịnh Tú Trân trừng mắt nhìn gã đàn ông với bộ dạng cà lơ phất phơ, cùi không sợ lở trước mặt mình.
- Bà cô à, tôi làm đúng như cô yêu cầu đấy chứ. Tại cái tên tổng giám đốc ấy xuất hiện không đúng lúc thôi. Giờ tôi cũng mất việc rồi, không nói nhiều. Một là cô đưa tiền cho tôi, hai là tôi lên đồn cảnh sát ngay bây giờ. Đời thằng này cũng rách nát hết rồi, chẳng còn luyến tiếc gì nữa.
Trịnh Tú Trân tức đến nghẹn họng, phải thở sâu mấy lần. Lúc nghe Phùng Nam báo cáo việc Hà Chấn Đông vì cứu Khương Lệ Na mà phải đi cấp cứu, cô thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Đúng là ánh hào quang của người thừa kế Hoa Vinh là thứ đã khiến cô tiếp cận Hà Chấn Đông nhưng dần dà, cô nảy sinh tình cảm thật lòng với anh, một người đẹp trai, giỏi giang và nổi tiếng.
Trái tim cô cũng rất đau khi biết anh bị thương nặng, m.á.u chảy nhiều. Thế nhưng, vì có tật nên giật mình, cô không dám lủi đến bệnh viện thăm anh.
- Sao, đưa không? Tôi mà nhấn cái nút này một cái thì đời cô coi như tàn đấy. – Phùng Nam giơ điện thoại lên, cười khinh khỉnh.
- Hạng người như anh làm sao tôi dám tin. Anh dám lén tôi ghi âm. Lỡ tôi đưa hết tiền cho anh rồi anh tiếp tục dùng nó để vòi vĩnh thêm thì sao? – Trịnh Tú Trân cố tỏ ra bình tĩnh, khoanh tay, nói.
- Thằng này trước giờ làm ăn luôn sòng phẳng, không lật lọng như cô. Sòng phẳng với nhau, tin nhau để sau này còn bắt mối làm ăn tiếp.
Nhác thấy ánh đèn xe lóe lên, Trịnh Tú Trân liền giật mình và bủn rủn tay chân khi nhận ra đó là xe của Trịnh Việt Cường.
Khoảng khắc Trịnh Việt Cường hạ kính chắn gió xuống, Phùng Nam liền thay đổi vẻ mặt, trở nên hòa nhã và hiền lành, lễ phép cúi đầu chào vị phó tổng của Trịnh Bối.
- Bạn em à? Sao không vào nhà? – Trịnh Việt Cường nhìn em gái và hỏi.
- Cậu ấy nói dăm ba câu rồi đi ngay ấy mà. – Trịnh Tú Trân cười giả lả, đáp.
Kính chắn gió nhanh chóng kéo lên và chiếc xe cũng lao nhanh về phía cổng chính. Thông qua kính chiếu hậu, Trịnh Việt Cường thấy em gái đang đưa cái gì đó cho người đàn ông, hắn đoán là tiền.
Hắn cũng không muốn quản chuyện chi tiêu của Trịnh Tú Trân, chỉ là hắn hơi ngạc nhiên vì bạn bè của cô không có ai nghèo túng cả, toàn con nhà giàu, mà nếu họ có cần tiền đột xuất thì không phải chuyển khoản sẽ nhanh hơn hay sao.
- Vậy có phải tốt hơn không? Lần sau nến cần thì cứ gọi nhé. Tôi luôn xài số đó.
- Làm gì còn lần sau. – Cô rít lên.
Phùng Nam đút tiền vào túi rồi ung dung rời đi. Với số tiền này, hắn sẽ tự kinh doanh nhỏ, không cần làm công cho ai nữa. Thế nên hắn không yêu cầu Trịnh Tú Trân xin việc cho mình.