Người Tình Cũ Dấu Yêu - Chương 87: Bênh Vực - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:21
- Không phải Chấn Kiệt nói đến tối ba mẹ mới vào sao? – Khương Lệ Na vội lau khô gương mặt của mình và hỏi.
- Chắc mẹ đi đâu đó rồi ghé vào. Đừng lo, em dâu đi thăm anh chồng thì có gì mà phải sợ. – Anh lên tiếng trấn an vì nhận ra vẻ bất ổn của cô.
Khương Lệ Na cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Hà Chấn Đông vẫn luôn là người thấu hiểu tâm trạng của cô nhất.
Chẳng hiểu sao cô bỗng cảm thấy rất bất an. Ánh mắt của mẹ anh khi nhìn cô ngày anh nhập viện đã đi vào cơn ác mộng của cô trong mấy đêm liền.
Qua hết mười phút, Hoàng Thi Vịnh đã xuất hiện trước mặt họ. Bà xuất thân danh giá nên không muốn chất vấn cô con dâu tương lai ngay tại đây. Khi nhìn thấy hình ảnh con trai mình vì cứu Khương Lệ Na mà bị nguyên cái đèn chùm rơi trúng, bà tức đến run người.
- Đưa Chấn Đông về phòng đi, mẹ có chuyện cần hỏi các con.
Dứt lời, bà đi trước. Khương Lệ Na run rẩy cầm lấy tay nắm xe lăn, đẩy anh đi phía sau. Cũng may là có anh bên cạnh, nếu chỉ có mình cô chắc cô sợ đến mức đóng băng tại chỗ mất.
Khi mọi người đã vào bên trong và cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc Hoàng Thi Vịnh hỏi Khương Lệ Na rằng vì sao con trai trưởng của bà bị thương.
- Mẹ à, con đi xem xét hội trường rồi khi bước lên sân khấu thì bị đèn chùm rơi trúng. – Hà Chấn Đông vội lên tiếng.
- Con nghĩ mẹ già rồi nên muốn nói sao thì nói đúng không?
Tuy Hoàng Thi Vịnh vẫn nói nhỏ và giọng điệu không hề gay gắt nhưng vẫn khiến Khương Lệ Na tái mặt. Cô đoán bà đã biết sự thật rồi. Bà là phu nhân của chủ tịch Hoa Vinh, điều bà muốn biết chắc chắn sẽ biết, bà không phải là một bà nội trợ chỉ biết đến cái bếp.
- Mẹ đã đến Royal City và thấy đoạn video trích xuất từ camera.
Bà thật sự muốn nói rằng bà cảm thấy Khương Lệ Na không khác gì một ngôi sao chổi, năm xưa, con trai bà yêu cô và vướng vòng lao lý, oan sai mà không có cách nào giải thích được.
Nếu như bà và chồng không nhận lại anh, thì có lẽ tương lai của anh đã bị hủy hoại hoàn toàn. Và giờ đây, cũng vì có liên quan đến cô mà con bà suýt mất mạng. Sau này, sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.
- Mẹ, Lệ Na đã là người nhà của chúng ta, con cứu em ấy thì có gì sai? Cô ấy là con dâu của ba mẹ, là vợ của Chấn Kiệt và là.. em dâu con. – Hà Chấn Đông hạ giọng giải thích.
Lúc này, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở tung và người bước vào là Hà Chấn Kiệt. Ban nãy, anh đang lòng vòng cạnh đài phun nước thì một người trong nhóm quản lý của nhà hàng, khách sạn Royal City đã gọi cho anh, báo rằng chủ tịch và phu nhân của Hoa Vinh đã đến đó, đòi xem camera hôm xảy ra vụ việc cho bằng được, nếu không sẽ làm to chuyện.
Tuy nơi đó thuộc quyền sở hữu của con trai Bộ trưởng bộ y tế nhưng mối quan hệ của Hà Chấn Quốc với các nhân vật cấp cao ở trung ương là vô cùng thân thiết. Thế nên, khi ông và vợ đề nghị, ông chủ ở đó không dám từ chối.
- Mẹ không giận vì con đã cứu nó, mẹ giận là giận nó và cả hai anh em con dám nói dối mẹ. – Bà dời ánh mắt từ Hà Chấn Đông sang Hà Chấn Kiệt và gằn giọng.
- Mẹ à, lúc đó chủ tịch thành phố đột nhiên lên tiếng trước, mẹ bảo chúng con phải nói thế nào đây? Bảo rằng lời ông ấy nói là bịa đặt sao? – Hà Chấn Kiệt bước lên, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Khương Lệ Na và nói.
Hoàng Thi Vịnh đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại của Hà Chấn Đông vang lên. Thấy anh nhấn nút nghe nên bà cũng dằn cơn giận xuống, tạm thời giữ im lặng. Trong nhà có thối nát thế nào thì bà cũng không thể để cho người ngoài nghe thấy bà và các con to tiếng với nhau.
- Bộ trưởng Bộ y tế và con trai ông ấy đã đến đây rồi. Mọi người đừng nói về vấn đề này nữa nếu như muốn con mau hồi phục. – Hà Chấn Đông nói sau khi đọc số phòng cho người bên kia đầu máy.
Tiếp đó, anh bảo Hà Chấn Kiệt hãy đưa Khương Lệ Na về trước. Vốn anh cứ ngỡ hôm nay là một ngày vui khi cô vào chăm anh và chuyện trò cùng anh, nào ngờ những lời chất vấn của mẹ anh lại khiến cho tâm trạng của mọi người chùng xuống.
Hoàng Thi Vịnh tiến đến chiếc ghế, ngồi xuống, không thèm nhìn tới Khương Lệ Na và Hà Chấn Kiệt khi họ nói lời chào tạm biệt.
Ban đầu, bà thật sự thích cô và muốn cô gia nhập gia đình của bà nhưng chuyện trong quá khứ lẫn chuyện vừa xảy ra khiến bà không thể không có ác cảm với cô.
Giây phút theo chân Hà Chấn Kiệt ra khỏi phòng, Khương Lệ Na cố ngoái đầu lại nhìn và thấy mẹ anh vẫn đang hướng mắt ra phía cửa sổ, còn Hà Chấn Đông thì cố mỉm cười với cô nhưng trong ánh mắt ấy là nỗi buồn mênh m.ô.n.g vô tận.
Cô ước hôm đó, người bị thương là mình, có như vậy, mẹ anh sẽ không đau lòng và không khiến khoảng cách giữa cô và bà càng lúc càng xa.
- Lệ Na, đừng buồn. Mẹ xót anh hai nên mới tỏ thái độ với em như vậy. Nếu là một người lạ và em thì mẹ sẽ xót em hơn. Em hiểu ý anh chứ? – Hà Chấn Kiệt vừa thắt dây an toàn cho cô vừa dịu dàng lên tiếng.
- Vâng ạ.
Cô gật đầu, cố mỉm cười cho anh yên lòng. Cô hiểu chứ, con dâu dù gì vẫn là ngươi dưng, làm sao có thể ngang hàng cùng con ruột.
Cô không có mẹ bên cạnh từ khi còn chưa có trí khôn nên khi được Hoàng Thi Vịnh gọi điện mời ăn cơm và gọi cô là con dâu tương lai của bà, cô đã xúc động và tự nhủ sẽ xem bà như mẹ mình, hiếu thuận với bà. Có ai ngờ mối quan hệ tốt đẹp ban đầu lại hóa thành ghét bỏ như vậy.