Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 149: Sao Mà Trùng Hợp Thế Không Biết

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:09

Người ta thường nói, “lúc nóng lúc lạnh dễ cảm, trời sắp mưa là gió đổi chiều.” Mà sắc mặt của chú Văn thì đúng chuẩn bản tin dự báo thời tiết. Tuy không phải con rùa già để lưng ẩm trước cơn mưa, nhưng cái kiểu trở mặt nhanh như chớp ấy thì quả thật khiến người ta phải bội phục.  

Lúc đó, tôi còn nhớ rõ, chú Văn đang ngậm điếu thuốc, phun khói mù mịt mà khoác lác thao thao bất tuyệt, kể rằng hồi nhỏ ông ấy sống ở quê, bên cạnh là một ngọn núi lớn, trên đó có hoẵng, có thỏ, có mận rừng, có đậu dại, ông thường lên đó săn bắt hái lượm, cả nhà ai cũng khen ông có bản lĩnh. Nhưng mà những lời ấy rơi vào tai tôi lại nghe chẳng lọt chút nào. Tôi thầm nghĩ, lão thần côn c.h.ế.t tiệt này, trong người giắt một con chuột c.h.ế.t mà cũng dám tự xưng là thợ săn, giỏi săn b.ắ.n như thế thì sao bây giờ lại biến thành thầy bói có tiếng ở Cáp Nhĩ Tân chứ?   

Cũng có lúc tôi thấy lạ, ông ấy chỉ giỏi mồm mép, thế mà sao lại có nhiều người tin thế nhỉ? Hay là chú Văn cố tình giấu nghề, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt? Nhưng nghĩ lại thì thấy vô lý, lừa tôi để làm gì cơ chứ.    

Ông ấy đang cao hứng khoe khoang thì đột nhiên điện thoại reo. Vừa liếc nhìn màn hình, mắt đối phương đã sáng rực lên, chắc là khách sộp rồi. Chỉ thấy chú Văn khẽ ho một tiếng, lập tức thu hết vẻ nhăn nhở lại, đổi sang giọng chuyên nghiệp, trầm khàn có từ tính đến mức tôi nổi da gà:

“Xin chào, Chân Thục phải không? Phải, anh là tiểu Văn đây. Ngày mai anh sẽ đến, đừng vội nhé.”  

Nghe đến đây, tôi đoán ngay “chú Chân"* mà đối phương nhắc đến chắc là vị đại gia trả tiền bao trọn chuyến đi này. Tôi thầm nghĩ, chú Văn đã lớn tuổi thế rồi mà còn gọi người ta là “chú”, e rằng vị khách này tám phần mười là một ông già lắm tiền nhiều chuyện rồi. 

(*Na9 nghe nhầm chữ "Thục" thành chữ "chú" - Thúc, vì hai từ này đồng âm) 

Chỉ thấy chú Văn ậm ừ đáp lại mấy câu trong điện thoại, đột nhiên sắc mặt thay đổi hẳn. Ông ấy bỗng cao giọng nói:

“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không tin vào bản lĩnh của anh à? Sao lại còn phải đi tìm cái người đó chứ?” 

Tôi nghe mà giật mình, có gì đó không đúng lắm. Bình thường chú Văn đối với khách hàng lúc nào cũng mềm mỏng, dịu dàng như gió xuân, thế mà giờ lại trở mặt nhanh như chớp, còn lớn tiếng với một người có vẻ là bậc trưởng bối nữa. 

Có lẽ lần này thật sự là nổi nóng, ông ấy nói lớn trong điện thoại:     

“Nếu lão già ấy mà đi thì anh không đi! Làm cái trò gì ấy hả? Em nói xem, bố em làm vậy là có ý gì?”  

Sau đó, chú Văn im bặt một lúc, chắc bên kia lại nói thêm gì đó. Cuối cùng, sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ấy mới đáp:

“Thôi được, nhưng nói trước, đến đó thì phải dọn riêng cho anh một phòng, anh tuyệt đối không ở chung với lão ấy đâu.” 

Nói xong, chú Văn dập máy, thở dài một hơi, rồi châm điếu thuốc, ngồi đó trầm ngâm. Tôi ngồi bên cạnh nhìn thấy hết mà chẳng hiểu mô tê gì. Cái đoạn đối thoại cuối cùng kia nghe cứ như nói tiếng ngoài hành tinh, loạn hết cả lên.  

Thấy chú Văn cứ thở dài thườn thượt, tôi nghĩ bụng nếu ông chủ bên kia mà không vui, e rằng tôi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Nhưng không biết phải mở lời an ủi thế nào, tôi đành thuận theo tính khí của đối phương mà nói: 

“Chú Văn à, người gọi cho chú chắc là bên thuê việc phải không? Nghe giọng chú thì có vẻ ông ta cũng lớn tuổi rồi. Chú đừng để bụng làm gì, người già mà, dễ lú lẫn lắm.”

Không ngờ câu nịnh nọt của tôi lại chẳng trúng chỗ, còn bị phản tác dụng. Vừa nghe tôi nói xong, chú Văn trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quát:

“Cháu nói loạn xạ cái gì thế? Ông già nào?”  

Tôi ngớ người: “Ơ, chẳng phải chú vừa gọi người ta là 'chú Chân' sao?”    

Đối phương gắt lên: “Chú cái con khỉ! Cô ấy là phụ nữ, tên Chân Thục! ‘Thục’ trong ‘hiền lương thục đức’, nghe chưa? Cái tai cháu bị làm sao thế hả?”

Tôi câm nín. Thì ra là như vậy. Quả đúng là xấu hổ thật. Có lẽ do bình thường quanh tôi toàn là mấy người kiểu chú Văn, Cửu Thúc, nên nghe gì cũng cứ tưởng ‘chú’ với ‘bác’. Ngay cả mấy quảng cáo t.h.u.ố.c dạ dày trên TV, có lần tôi cũng nghe nhầm, trong đó có thằng nhóc ngu ngốc chạy khắp làng hét toáng lên: “Tứ đại thúc tới rồi! Tứ đại thúc tới rồi!”    

Tình huống lúc này đúng là xấu hổ muốn độn thổ. May mà chú Văn chịu mở miệng, tôi liền nhân cơ hội nở nụ cười cầu hòa, nói:

“Haizz, chú xem cái tai cháu đúng là vô dụng thật. À mà, chú Văn này, có chuyện gì khiến chú phải lo lắng vậy?”

Đối phương ngẩng lên nhìn tôi, trầm ngâm hồi lâu, như đang cân nhắc có nên nói hay không. Cuối cùng, ông ấy hít một hơi t.h.u.ố.c thật sâu rồi đáp:

“Chuyện gì được nữa? Đúng là định đi du lịch mà cũng chẳng yên. Cái nhà đó hình như sợ chú chưa đủ giỏi, lại còn mời thêm lão Lâm bên Dịch Phúc Quán cùng đi. Cháu bảo có bực không cơ chứ?” 

Nghe vậy, tôi thở phào, hóa ra chỉ có thế thôi, tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy lạ, dời mộ tổ thôi làm gì đến mức rình rang thế? Còn nữa, sao nhà đó lại biết cả chú Lâm? Chẳng lẽ hai bên trước đây đã quen biết nhau rồi?  

Thế là tôi hỏi thẳng: “Chú Văn à, sao nhà đó lại biết… cái lão Lâm bên kia vậy?”

Nghe tôi nói xong, chú Văn có lẽ hơi bực, đáp cụt lủn: 

“Thằng nhóc này, sao hỏi lắm thế? Biết tại sao không? Vì trước đây bọn chú đều quen biết nhau cả. Thôi được rồi, tan làm đi, mai đến muộn chút cũng được. Nhớ chuẩn bị đồ thay, buổi chiều còn xuất phát.”  

Thấy câu nịnh nọt của mình lại trượt mục tiêu, tôi cũng chẳng buồn nói nữa. Lão già này với lão Lâm, hai thần côn đó có chuyện gì cũng đâu liên quan đến tôi. Ông ấy đã bảo nghỉ thì nghỉ, trong lòng tôi còn khoái là khác, vừa có tiền, lại có cớ tạt qua siêu thị mua chút đồ ngon.   

Tôi chào tạm biệt chú Văn rồi ra khỏi cửa hàng. Nào ngờ mới đi được mấy bước, đã thấy Dịch Hân Tinh đầu tóc bù xù, mặt mũi xám xịt chui ra từ Dịch Phúc Quán đối diện. Nhìn bộ dạng ấy, tám chín phần là vừa bị ông chủ mắng cho một trận tơi bời rồi. Nghĩ mà buồn cười, chúng tôi đúng là cặp anh em cùng cảnh ngộ.  

Tên ngốc này hình như vẫn chưa nhìn thấy tôi. Anh ta cúi đầu, ủ rũ, vừa đi vừa đá đá mấy hòn sỏi như học sinh tiểu học bị điểm kém, tôi không nhịn được, huýt một tiếng sáo gọi.   

Phải nói thật, ch.ó nghiệp vụ được huấn luyện nghe tiếng còi có khi còn chẳng nhạy bằng lão Dịch. Vừa nghe thấy tiếng huýt, anh ta liền ngẩng đầu, đảo mắt tìm quanh, rồi trông thấy tôi.

Lão Dịch lập tức đi tới, vẻ mặt uể oải, mở miệng than: “Chắc cậu cũng biết rồi chứ gì.”

Tôi gật đầu, quả nhiên không sai, xem ra chú Lâm cũng đã báo cho Dịch Hân Tinh chuyện đi “du lịch",  à không, là đi “giúp người ta cải táng” rồi. Tôi nói với anh ta:

“Còn phải nói à, cái lão thần côn đó vừa mới mắng tôi một trận té tát. Anh nói xem, sao hai ông chủ của chúng ta lại thù hằn nhau dữ thế? Làm khổ cả hai anh em mình, bị vạ lây chẳng kịp trở tay.” 

Lão Dịch nghe vậy thì thở dài, nói:

“Đừng nhắc nữa, tôi còn t.h.ả.m hơn cậu. Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, ai ngờ lão Lâm vừa nhận được cuộc điện thoại xong tự nhiên thay đổi sắc mặt. Tôi thấy lạ quá, nghĩ bụng lão già này bị ai tạt nước đá vào mặt chắc? Thế nên bèn hỏi chú Lâm, làm sao thế? Trong nhà có chuyện gì à? Kết quả thì… haizz…” 

Tôi cạn lời. Quả nhiên tên ngốc này đúng kiểu sống trong thế giới hai chiều, chẳng biết cách nói chuyện với người thường. Hỏi kiểu ấy thì ai mà chẳng tức, huống hồ là đúng lúc người ta đang bốc hỏa.   

Haizz… nói cho cùng thì giai cấp tư sản lúc nào cũng tìm cách áp bức giai cấp vô sản như chúng tôi. Bảo sao các bậc tiền bối năm xưa lại quyết liệt đuổi tư sản ra khỏi mảnh đất thiêng liêng này đến thế, hóa ra là có lý do cả. Tôi với lão Dịch, hai kẻ làm công hèn mọn, chẳng khác nào cái thùng trút giận cho hai “lão tư sản cúng bái” là chú Văn với chú Lâm, đến thở mạnh cũng không dám.       

Tôi đành vừa đi vừa vỗ vai an ủi lão Dịch. Hai đứa tán gẫu suốt dọc đường, trong lòng đều hiểu rõ thật ra ông chủ của bọn tôi không hẳn là người xấu. Vả lại, lần này được đi xa cùng nhau cũng coi như dịp hiếm hoi, nếu có chuyện gì xảy ra còn có người giúp đỡ. Chỉ có điều, nghĩ đến cảnh phải cùng lúc đối phó với hai ông già ghét nhau như nước với lửa kia, tự nhiên tôi lại thấy hơi nhức đầu.  

Tôi hỏi lão Dịch: “Bao giờ bọn anh khởi hành?”

Lão Dịch đáp: “Ngày mai đấy, sao thế?”    

Trong lòng tôi lập tức cảm thấy bất an. C.h.ế.t rồi, vậy là bốn người chúng tôi đi chung chuyến rồi! Lạy trời, chỉ mong hai ông già kia đừng chạm mặt nhau. Nghĩ đến cảnh lần trước ở bệnh viện, đầu tôi như muốn nổ tung. Nếu hai “báu vật sống” ấy mà lại gây chuyện trên tàu thì chắc chắn cảnh sát đường sắt sẽ không nương tay đâu, đi đôi giày da quân dụng số 43 mà tặng mỗi người một cú vào bụng thì có mà nằm liệt!  

Tôi vội hỏi lão Dịch xem hai người họ ngồi toa nào, ghế số mấy. Anh ta đáp: “Toa số ba, ghế tám mươi bảy và tám mươi tám.”   

Nghe xong, tôi chỉ muốn khóc. Mẹ kiếp, sao ông trời lại thích trêu đùa nhau đến vậy! Thật sự là trùng hợp đến đáng sợ, hình như chúng tôi còn ngồi đối diện!

Chiều hôm đó, chú Văn bảo tôi đặt vé, là vé giao tận tay. Ai ngờ vé của chúng tôi cũng đúng toa số ba, ghế chín mươi ba và chín mươi bốn. Thảm kịch thật sự! Nghĩ xem, từ Cáp Nhĩ Tân đến Thất Đài Hà nhanh nhất cũng phải đi suốt một đêm, tôi với lão Dịch thì chẳng sao, nhưng để hai ông già kia ngồi đối diện nhau suốt cả chặng, nếu mà không xảy ra chuyện gì thì chữ “Phi” trong tên tôi chắc chắc phải viết ngược!  

Tuy chữ “Phi” này có viết ngược hay xuôi cũng vẫn là “Phi”, nhưng lúc này đúng là thời điểm nhạy cảm thật rồi, nghĩ mà phát sầu, biết phải làm sao đây? Tôi và Dịch Hân Tinh nhìn nhau, chỉ biết cười khổ. Thôi thì “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”, đi đến đâu hay đến đó vậy. Dù trên tàu, hai ông già kia không cãi nhau, thì đến nơi cũng kiểu gì chẳng có chuyện.    

Vả lại, chú Văn nói nghe thì dễ lắm. Nào là “chỉ đi giúp người ta dời mộ”, “cứ như đi du lịch công vụ ấy mà”. Nhưng mẹ kiếp, dời mộ đâu phải chuyện đi chơi? Dù tôi không rành Táng Kinh, nhưng cũng từng đọc qua, trong việc này có vô số điều kiêng kỵ và quy tắc. Nói chung, đây mới chính là nghề chính tông của thầy âm dương. Từ thuở ban đầu, Bạch phái được gọi là “thầy địa lý”, chuyên làm việc ấy. Sau này, theo thời thế thay đổi, những người “chơi mộ” dần học được cách giao tiếp với “người dưới đất”, thế nên mới có danh xưng thống nhất là “thầy âm dương Bạch phái”.    

Cổ nhân có câu: “Dời sai mộ, tất có người c.h.ế.t.” Tôi thà tin đây là chuyện mê tín còn hơn, vì nếu là thật thì đáng sợ quá. Chú Văn tuy biết chút Táng Kinh, nhưng ai dám chắc lúc cãi nhau với lão Lâm sẽ không lỡ miệng hay làm sai thứ gì? Đến lúc đó thì đúng là có trò hay để xem rồi.  

Tôi và Dịch Hân Tinh mỗi người châm một điếu thuốc, cúi đầu mà đi dọc theo con phố. Trong lòng tự nhủ chuyện này chắc chắn không đơn giản. Xem ra chuyến đi lần này của hai chúng tôi, lại chẳng phải cuộc hành trình bình thường rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.