Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 151: Chuyến Tàu Phương Bắc 2

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:09

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngựa gầy lông dài, gã thô lỗ lại chê cô gái xấu. Tám giờ rưỡi tối, tôi ngồi xổm trong khu hút t.h.u.ố.c của toa tàu, cảm giác như mình sắp sụp đổ đến nơi rồi. Mẹ kiếp.

Tôi phả ra một làn khói, đứng dậy, dập mạnh điếu t.h.u.ố.c vào gạt tàn bằng kim loại, rồi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài đen kịt, chẳng thấy nổi cái gì, chỉ nghe tiếng bánh sắt nghiến lóc cóc dưới chân. Vì không phải mùa nghỉ của sinh viên hay dịp lễ, lượng khách ít hơn thường lệ, nhưng toa tàu vẫn chật kín, không còn chỗ trống.

Thật ra, tôi khá thích đi tàu. Bởi trên tàu, có thể gặp đủ hạng người xa lạ. Thỉnh thoảng tôi lại tưởng tượng, họ là những kẻ đang trên đường trở về, hay chỉ vừa mới bắt đầu chuyến hành trình cô độc của riêng mình. Giống như cuộc đời vậy. Tôi khẽ cười chua chát, không ngờ mình cũng có lúc nghĩ ngợi triết lý đến thế, dù vẻ ngoài thì chẳng giống chút nào.

Bên ngoài tối om, chỉ thấy hình phản chiếu của chính mình trên khung kính. Cậu thiếu niên ngày nào với đôi mày rậm và đôi mắt sáng ngời giờ đã chẳng còn nét non trẻ nữa; thay vào đó, trong ánh nhìn lại có thêm chút bụi đời, chút toan tính, và cả chút bất lực. Bao nhiêu năm trôi qua, không hiểu sao mỗi khi chỉ còn một mình, tôi lại trào dâng cảm giác buồn man mác, chắc ai cũng từng như vậy.  

Hồi nhỏ, tôi từng nghe người ta nói xã hội là một cái lò luyện khổng lồ, nơi nung chảy hàng vạn loại thép để góp sức cho đất nước. Nhưng đến khi lớn lên, tôi mới hiểu, thứ như tôi, chẳng phải thép mà chỉ là đồng nát sắt vụn, bị nung thì hoặc thành tro, hoặc thành con d.a.o cùn răng mẻ. 

Mới bước chân vào đời, tôi từng nghĩ xã hội không phải cái lò, mà là một con sông lớn cuồn cuộn. Phụ nữ là dòng nước, từng lớp sóng nối tiếp; còn đàn ông là hòn đá giữa dòng, dần dần bị dòng chảy mài mòn mọi góc cạnh, để rồi trở nên trơn tru, khéo léo và tròn trịa như bây giờ.

Sau mấy năm bị xã hội mài giũa, tôi mới nhận ra rằng xã hội chẳng phải con sông quái nào cả. Nói trắng ra, nó giống như một con người, mà lại là một tên h.i.ế.p dâm. Còn chúng ta, đều bị nó làm cho tan nát. 

Nhưng giờ đâu phải lúc để nghĩ mấy chuyện nhảm nhí đó. Mình đang suy nghĩ cái quái gì thế này? Tôi gượng cười, từ bao giờ mình lại trở nên cay độc và cực đoan đến vậy?   

Điều khiến tôi đau đầu lúc này không phải là bị “xã hội cưỡng hiếp”, mà là chuyện giữa hai ông già — chú Văn và chú Lâm. Nghĩ lại cảnh vừa rồi mà vừa buồn cười vừa bất lực. Khi hai người họ phát hiện ra phải ngồi đối diện nhau, vẻ mặt lập tức khó coi như thể vừa nuốt phải con ruồi cụt cánh. Phản ứng đầu tiên của họ, tất nhiên, là muốn đổi chỗ. Nhưng khổ nỗi, cả toa không ai chịu đổi với chúng tôi. Thế là hai người họ chỉ có thể ngồi đó, trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù, không nói nổi một câu.    

Tôi với lão Dịch ngồi im thin thít như hai con chim cút, chẳng dám lên tiếng, cũng chẳng dám nhìn nhau, vì rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí quanh đây đặc quánh mùi t.h.u.ố.c súng. Chỉ sợ sơ sảy một câu là châm ngòi cho cả quả b.o.m nổ tung.  

May mắn thay, nửa tiếng đầu tiên sau khi tàu khởi hành vẫn yên ổn. Hai ông già chỉ ngồi đó, mắt gườm gườm nhìn nhau, chẳng động đậy, cứ như hai bức tượng “nhà tư tưởng” lõa thể vậy. Sau nửa tiếng căng như dây đàn, tôi với lão Dịch mới dám thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hai lão thần côn này vẫn còn biết giữ thể diện, ít ra cũng hiểu cãi lộn ầm ĩ ở nơi công cộng thì chỉ tổ mất mặt mà thôi.

Tôi với lão Dịch dần dần cũng yên tâm hơn. Lúc ấy, chú Văn mở miệng nói muốn ăn hạt dưa, tôi liền lấy trong balô ra một túi hạt dưa cùng một túi ni-lông, trải lên bàn để ông ấy bỏ vỏ vào. Thấy giọng chú Văn nói chuyện với tôi khá hòa nhã, tôi thầm thở phào, có vẻ lần này ông ấy thật sự biết kiềm chế rồi. Tôi cũng tiện tay lấy ra chai nước ngọt, vừa mở nắp, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng yên ổn rồi.     

Ai ngờ, mới nhấp được một ngụm thì chuyện khiến tôi suýt rơi cả tròng mắt đã xảy ra.

Chỉ thấy chú Văn thảnh thơi bốc một nắm hạt dưa, dùng răng c.ắ.n tách vỏ, rồi cực kỳ “tao nhã” phun thẳng vỏ dưa vào mặt chú Lâm, y như thể đang nhắm vào một cái thùng rác sống vậy.

Thế chẳng phải là tự chuốc họa sao!!

Tôi giật mình đến mức ngụm nước ngọt chưa kịp nuốt đã phụt thẳng ra, xối lên mặt lão Dịch ngồi đối diện. Anh ta bị sặc, dụi mắt liên tục, vừa kêu “á á” vừa la oai oái.  

Phải biết rằng bầu không khí vốn đã căng như dây đàn, chú Lâm lại chẳng phải hạng người hiền lành gì. Cái vụ giành taxi lúc trước đã khiến ông ta tức điên, giờ lại bị phun cả nắm vỏ hạt vào mặt, thế là đủ châm ngòi cho t.h.ả.m họa. Hai ông già ngay lập tức bật dậy, xắn tay áo lao vào nhau như hai võ sĩ nghiệp dư đang thi “đối kháng tự do”. Tôi với Dịch Hân Tinh vội vàng lao tới can ngăn, cảm giác chẳng khác gì đang tách hai đứa trẻ đ.á.n.h nhau trong sân trường.   

Những hành khách xung quanh thấy có người đ.á.n.h nhau chẳng ai vào can, trái lại còn đứng xem như xem diễn xiếc. Có mấy kẻ rảnh rỗi còn từ toa bên kia chạy sang hóng.

Mẹ kiếp, đúng là bản chất con người, thấy loạn là thích. 

Hai lão thần côn này đúng là không ai chịu nhường ai, kéo kiểu gì cũng không tách ra được, vừa đ.á.n.h vừa mắng, một câu “lão già c.h.ế.t tiệt”, một câu “đồ rác rưởi”, c.h.ử.i qua c.h.ử.i lại om sòm cả toa. Quả nhiên, chẳng mấy chốc cảnh sát tàu hỏa bị gọi tới, lôi cả bốn chúng tôi về phòng làm việc của trưởng tàu để “giáo d.ụ.c tư tưởng” một trận nên thân. Tôi với lão Dịch chỉ biết kêu trời, chuyện của hai ông ấy, có dính dáng gì đến chúng tôi đâu cơ chứ. 

May mà thế gian vẫn còn chút công bằng. Vì tôi và lão Dịch không can dự trực tiếp, nên hai đứa được thả ra trước. Trên mặt lão Dịch vẫn dính đầy nước ngọt, dù đã khô nhưng vẫn dính nhơm nhớp, bèn chạy ra nhà vệ sinh rửa mặt. Còn tôi thì ngồi xổm trong khu hút thuốc, châm một điếu, rít mấy hơi cho hạ hỏa. 

Chẳng bao lâu sau, lão Dịch quay lại, đứng trước mặt tôi, chìa tay xin một điếu rồi châm lửa. Anh ta cũng đang bực, vừa hút vừa càu nhàu: 

“Cậu nói xem, sao vé giường nằm lại bán sạch chứ? Có phải Tết đâu, cũng chẳng phải lễ lạt gì. Đúng là khổ thật. Còn thêm hai ‘ông bố sống’ này nữa, đêm nay không biết phải chịu đựng kiểu gì.” 

Tôi cười gượng, chẳng buồn đáp. Quả thật, nếu bây giờ cho chọn lại, tôi thà vật nhau với một con ác quỷ còn hơn ngồi giữa hai lão thần côn này mà bị kẹp như cái bánh mì nhân rắc rối.  

Chẳng bao lâu, hai lão già kia cũng lủi thủi bước ra, mặt mày xám xịt, rõ là vừa bị mắng cho một trận ra trò. Đúng là lớn đầu rồi mà vẫn hiếu chiến như con nít.

Hai người họ không nói tiếng nào, cứ thế quay về chỗ ngồi. Tôi với lão Dịch vội vàng lẽo đẽo theo sau. Vừa ngồi xuống, bầu không khí lại nặng nề hẳn.

Một lúc sau, chú Văn quay sang nói nhỏ với tôi: “Đưa cho chú ít giấy, đau bụng quá.” 

Tôi liền lấy gói khăn giấy ra. Đối phương vừa đứng dậy định đi vệ sinh, mới đi được vài bước đã quay lại, ghé sát tai tôi, khẽ nói:

“Nếu trong lúc chú đi, lão già c.h.ế.t tiệt kia có nói cái gì với cháu, nhớ kể lại cho chú biết đấy.”

Tôi chỉ biết cười khổ, gật đầu với chú Văn. Trông ông ấy có vẻ gấp lắm, vừa ôm bụng vừa chạy một mạch về phía nhà vệ sinh. Tôi thầm nghĩ, nếu thật sự nói cho ông biết thì khác nào tự rước họa vào thân.  

Quả nhiên, khi chú Văn còn đang “giải quyết” trong toilet thì chú Lâm lại bắt đầu hành động. Ông ta nở nụ cười nhạt, quay sang tôi nói:

“Lần trước gặp cậu ở bệnh viện rồi nhỉ? Cậu tên là Thôi Tác Phi phải không?”

Tôi gật đầu. Đối phương lại hỏi tiếp:

“Cậu quen với Dịch Hân Tinh chứ?” 

Tôi liếc nhìn lão Dịch. Nếu mà nhận là quen, chắc anh ta xong đời luôn, nên đành lắc đầu đáp: “Không thân lắm.”

Không ngờ chú Lâm lại cười tươi rói, giọng hòa nhã:

“Ôi dào, không sao đâu, quen thì quen, có gì mà phải giấu. Đừng nghĩ tôi và thầy cậu là cùng một loại người, tôi cởi mở lắm. Mấy đứa còn trẻ mà, nếu chưa thân thì bây giờ làm quen đi.”  

Tôi chẳng hiểu trong bụng lão già này đang toan tính điều gì, nhưng cũng không tiện làm mất mặt ông ta. Dù sao cũng là bậc lớn tuổi rồi. Thế là tôi đành chìa tay ra, cười gượng nói:

“Tôi là Thôi Tác Phi, chào anh.”

Dịch Hân Tinh như bị lên cơn ngốc, chắc cũng hiểu càng nói nhiều càng dễ lộ tẩy, nên chẳng dám nhìn tôi, cúi gằm mặt như cô dâu nhỏ, bắt tay qua loa rồi lí nhí: “Hân hạnh, hân hạnh.” 

 Thấy tôi với lão Dịch bắt tay xong, chú Lâm liền nở nụ cười nham hiểm, cái kiểu cười ấy trông chẳng khác nào kẻ vừa nhìn thấy miếng thịt mỡ béo ngậy, khiến da gà tôi nổi khắp người. Đối phương chậm rãi nói:

“Tiểu Thôi này, có muốn nghe về những ‘chiến tích vẻ vang’ của sư phụ cậu hồi xưa không?”

Tôi hiểu ngay ý đồ của ông ta. Quả nhiên, lão Lâm già muốn nhân lúc chú Văn không có ở đây mà nói xấu sau lưng, cố tình bôi nhọ trước mặt tôi và lão Dịch, khiến tôi cũng thấy mất mặt thay.   

Tôi chỉ cười thầm. Mấy chuyện cũ rích của cái lão thần côn đó thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi đường đường là đệ tử chính tông của Bạch phái, nhìn mấy lão thầy pháp Lam đạo này chẳng khác nào xem hề diễn. Ông ta muốn kể thì cứ kể, coi như tôi nghe tấu giải khuây cũng được.

Thế là tôi gật đầu tỏ vẻ hứng thú. Thấy tôi và lão Dịch đều có vẻ muốn nghe, chú Lâm cười khẩy rồi bắt đầu:  

“Nói từ đâu được nhỉ… cái lão bịp ấy hồi trước gây ra không ít trò cười đâu. Đúng rồi, lần này chúng ta đi là để giúp nhà họ Chân dời mộ tổ, vậy thì kể cho hai đứa nghe chuyện hồi ông ta hơn ba mươi tuổi, lúc đi dời mộ một lần, khiến người ta cười đến rụng răng.” 

Chú Lâm kể rằng, chú Văn hành nghề rất sớm, nhờ có cái miệng dẻo nên làm ăn cực kỳ suôn sẻ. Hồi ấy, những thầy phong thủy nổi tiếng ngoài đạo hiệu ra đều có biệt danh riêng. Chú Văn cũng vậy, người ta gọi ông là “Văn Minh Bạch”, ý nói chuyện cưới hỏi, tang lễ hay bất cứ việc gì giao cho ông đều “rõ ràng, minh bạch” cả. 

Khi ấy chú Văn còn chưa đến Cáp Nhĩ Tân mà đang ở tỉnh Cát Lâm. Một nhà phú hộ mời ông giúp dời mộ tổ, hứa nếu làm xong sẽ trả tám nghìn tệ.

Phải biết tám nghìn hồi đó là khoản tiền lớn lắm, gần hai chục năm trước, trong mấy thành phố hạng hai hạng ba, có được vài hộ gia đình sở hữu mười nghìn tệ thôi là đã được gọi là “triệu phú” rồi. Thế nên chú Văn nhận lời ngay, nào ngờ, nhà phú hộ ấy vốn xuất thân nghèo khó, mộ ông nội của họ lại chôn ở ngay cạnh bãi tha ma. Bây giờ phát tài rồi, mới nghĩ không thể để ông cụ phải “chịu khổ” thêm nữa. 

Thế là họ tìm đến chú Văn. Nghe tên đại gia kể xong, chú Văn mừng thầm, đúng là món hời từ trên trời rơi xuống. Nghĩ bụng dời mộ mà, chỉ cần đổi sang chỗ nào tạm ổn là được, đời nào mà có nhiều huyệt phong thủy thật sự đến thế.  

Ông chọn ngày lành tháng tốt, bảo gã đại gia chuẩn bị đủ lễ vật, rồi thuê mười mấy trai tráng, chất đồ lên hai chiếc xe tải, kéo nhau ra vùng ngoại ô hoang vắng.

Ai ngờ vừa đến nơi, chú Văn liền sững người. Trước mắt là một bãi tha ma thật sự, toàn những gò đất thấp lổn nhổn, mộ nọ lẫn vào mộ kia, chẳng cái nào có bia. Ngay cả nhà đại gia cũng quên mất tổ tiên mình nằm ở chỗ nào.  

Chú Văn đứng ngẩn ra một lúc, thấy hơi chột dạ, xem ra tiền này không dễ kiếm như tưởng tượng. Nhưng rồi ông lại tự trấn an, người c.h.ế.t thì biết nói gì. Chỗ này toàn là xương khô, tìm đại một ngôi mộ rồi nói là đúng cũng chẳng ai dám cãi. 

Thế là ông ấy lập tức bày ra dáng vẻ “cao nhân”, xin ngày sinh tháng đẻ của ông cụ, rồi giả bộ trầm ngâm chốc lát, cúi xuống nhặt một nắm đất lên ngửi ngửi.

Làm bộ làm tịch xong, chú Văn nghiêm giọng nói với gã đại gia và đám người đi cùng:   

“Tôi vừa thỉnh hỏi các vong linh nơi đây, đã biết huyệt của ông cụ nhà các vị ở chỗ nào. Theo tôi!”

Gã đại gia vốn nghe danh “Văn Minh Bạch” từ lâu, nay thấy tận mắt càng thêm kính phục, chỉ cần ngửi chút đất là biết mộ tổ nằm đâu, đúng là thần nhân! Nhưng gã đâu biết rằng, cái “cao nhân” trước mặt mình thật ra chỉ là một diễn viên giỏi mà thôi.

Thế là hơn chục người đi theo chỉ dẫn của chú Văn, kéo nhau đến trước một gò đất nhỏ. Ông ấy quay lại, nghiêm mặt nói với đám người phía sau:

“Đây chính là phần âm trạch của ông cụ rồi. Chờ tôi làm xong nghi lễ, mọi người hãy động thổ.”  

Nói rồi, chú Văn bày đồ, miệng niệm chú, tay múa pháp khí, diễn đủ trò suốt nửa tiếng đồng hồ. Khi “lễ” hoàn tất, ông phẩy tay bảo:

“Được rồi, bắt đầu đào đi.” 

Nghe thế, đám trai tráng đồng loạt giơ xẻng, giơ cuốc, hì hục đào bới. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, lưỡi xẻng chạm phải vật cứng, từng lớp đất được hất ra, một chiếc quan tài đen sì dần dần lộ ra khỏi lòng đất.

Chú Văn thầm thở phào, may mà ông trời phù hộ! Dưới này mà chẳng có gì thì đúng là toi đời. Có quan tài là coi như qua cửa. 

Nhưng ông ấy đâu ngờ được, chuyện kế tiếp xảy ra lại vượt ngoài mọi dự liệu, một việc mà đến trong mơ ông cũng chẳng thể tưởng tượng nổi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.