Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 153: Căn Nhà Cũ Trên Núi
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:09
Trước mắt tôi là một vùng núi non trùng điệp, quanh quẩn chẳng thấy bóng người. Lão Dịch vẫn đang ngồi bên vệ đường nôn thốc nôn tháo, trông cứ như vừa chứng kiến thứ gì kinh khủng lắm. Còn phía trước tôi, ba người trung niên — hai ông già và một người phụ nữ — đang nhìn nhau, mỗi người một vẻ, nhưng đều mang theo chút bối rối khó tả.
Người phụ nữ đó chắc hẳn chính là Chân Thục. Nhìn cách họ chào hỏi nhau khi nãy, rõ ràng ba người từng quen biết từ lâu, có lẽ là bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Chính vì thế, khi đột ngột hội ngộ như vậy, họ lại chẳng biết nên mở lời thế nào. Cảm giác ấy, với một người trẻ tuổi như tôi quả thật khó mà hiểu nổi. Nếu không phải đã biết trước chuyến đi này là để giúp người ta cải táng, thì khung cảnh trước mắt chẳng khác nào một buổi họp mặt của những người bạn già, vừa vui mừng, vừa ngại ngùng, vừa ngập tràn những kỷ niệm không tên.
Chú Văn lên tiếng trước, phá tan bầu không khí gượng gạo. Ông mỉm cười nói với Chân Thục:
“Thời gian đúng là chẳng chờ đợi ai, anh suýt nữa không nhận ra em rồi.”
Chân Thục bật cười, nụ cười ấy lại pha chút e thẹn, ngược lại với vẻ mạnh mẽ ban đầu, thoáng chốc khiến dì ấy trông như một cô gái trẻ. Dù vậy, nét tươi tắn trong giọng nói vẫn chẳng đổi, dì quay sang nói với hai người họ:
“Phải đấy, chúng ta đều già cả rồi. Hai anh xem, tóc bạc nhiều thế kia, sao vẫn chẳng thay đổi gì hết? Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, lẽ nào hai anh vẫn còn…”
Lời còn chưa dứt, chú Lâm đã vội ngắt lời, giọng cứng rắn nhưng lộ rõ sự lảng tránh:
“Hôm nay là ngày vui gặp lại, đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
Chú Văn liếc ông ta một cái, lạ thay lần này lại không châm chọc như mọi khi, mà chỉ mỉm cười rồi quay sang Chân Thục nói:
“À đúng rồi, để anh giới thiệu hai thằng nhóc cho em.”
Nói rồi ông ngoắc tay gọi tôi lại gần. Tôi bước lên, chú Văn vỗ nhẹ vai tôi, cái vỗ thân tình như của người cha dành cho con. Ông nói:
“Tiểu Phi, đây là dì Chân của cháu, mau chào dì đi.”
Tôi cúi người chào người phụ nữ ấy, mỉm cười nói:
“Xin chào dì Chân, cháu tên là Thôi Tác Phi.”
Chân Thục khẽ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu:
“Không tệ, đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép. Anh Văn, xem ra anh có người kế nghiệp rồi đấy.”
Chú Văn nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ, vẻ tự hào hiện rõ trên khuôn mặt. Ông cố tình liếc sang chú Lâm, ánh mắt đầy vẻ đắc ý, như muốn khoe chiến tích.
Chú Lâm dĩ nhiên không chịu kém cạnh, lập tức quay đầu nhìn về phía Dịch Hân Tinh — người vẫn đang ngồi thụp bên vệ đường cố nôn khan — rồi gọi to:
“Tiểu Dịch, làm cái gì đấy? Mau qua đây!”
Tội nghiệp lão Dịch, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn sau cơn say xe, mặt mũi tái mét như củ cải vừa nhổ lên giữa tháng Tư. Nghe tiếng gọi, dù khổ sở nhưng cũng không dám chậm trễ. Anh ta lau miệng, loạng choạng từng bước đi tới.
Chú Lâm thấy dáng vẻ đồ đệ mình t.h.ả.m hại như vậy thì tức đến nỗi suýt nghẹn, cố nén cơn giận mà nói:
“Đây là dì Chân của cháu, mau chào đi!”
Lão Dịch cố lấy lại tinh thần, nặn ra một nụ cười méo xệch, rồi cúi người chào:
“Cháu chào dì Chân, ợ… ọe——!!”
Anh ta vừa cúi xuống đã nôn thốc nôn tháo một trận, khiến bầu không khí vốn đang thân mật lại hóa gượng gạo đến buồn cười.
Khuôn mặt chú Lâm đã nhăn rúm lại, bốn nếp nhăn chồng thêm bốn, trông như sắp nổ tung vì tức. Còn chú Văn thì ngược lại, hả hê ra mặt, cố nén cười đến đỏ cả tai.
Dì Chân nhìn thấy lão Dịch khổ sở như vậy thì không nỡ, vội bước lên vỗ nhẹ vai anh ta, dịu giọng nói:
“Đứa nhỏ này, say xe à? Cũng phải thôi, con đường này xóc quá mà.”
Chú Lâm thở dài, nén giận mắng một câu: “Đồ vô dụng!”
Lão Dịch chỉ biết gượng cười, mặt đỏ gay vì xấu hổ. Đúng lúc đó, dì Chân cười xòa, lên tiếng hòa giải:
“Thôi nào, đừng trách thằng bé nữa. Chúng ta đi thôi, chắc mọi người vẫn chưa ăn uống gì đúng không? Về nhà rồi nói tiếp.”
Chúng tôi đều gật đầu. Chú Văn giúp dì Chân nổ máy chiếc xe bốn bánh, cả bọn bốn người cùng leo lên thùng xe phía sau. Dì Chân lái xe, đưa chúng tôi đi sâu hơn vào trong núi.
Phải nói thật, ngồi trên cái xe bốn bánh này không hề dễ chịu chút nào. Hai ông già vừa rồi còn nói cười, giờ lại trở về bộ dạng cũ, mỗi người nhìn về một hướng, không thèm liếc đối phương lấy một cái. Đường tuy có vẻ bằng phẳng hơn, nhưng xe lại xóc dữ hơn; chúng tôi ngồi phía sau bị dằn đến nỗi như đang trải qua một trận động đất.
Tội nhất là lão Dịch, vốn đã nôn khan từ trước, giờ lại bị xóc đến mức người cứ giật lên giật xuống, mặt xanh như tàu lá.
Thấy vậy, tôi cũng áy náy. Nghĩ rằng phải giúp anh ta chút gì đó, bèn lấy trong balô ra một chai nước khoáng, vặn nắp ra, rồi lén nhúng ngón tay út vào, vừa khuấy vừa lẩm nhẩm biến thành t.h.u.ố.c say xe, biến thành t.h.u.ố.c say xe...
Chú Văn thấy tôi lấy nước, ban đầu còn trừng mắt ra vẻ muốn mắng, nhưng khi thấy tôi khẽ khuấy nước bằng ngón tay, ông lập tức nở nụ cười khoái trá, ánh mắt như thể đang nhìn thấy một tấm đệm mới tinh vừa đủ ấm để nằm.
Tôi chỉ biết cười khổ. Cái con cóc già dưới đáy giếng này thật sự nghĩ tôi là kẻ chỉ biết hại người chứ chẳng được lợi gì sao? Nghĩ vậy, tôi liền đưa chai nước cho lão Dịch. Nói ra cũng buồn cười, anh ta đã uống nước “rửa móng tay” của tôi không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn chẳng hề hay biết. Thấy tôi đưa nước, lão Dịch chẳng nghi ngờ gì, liền đón lấy rồi uống một ngụm.
May thay, chỉ một lúc sau sắc mặt Dịch Hân Tinh đã khá hơn hẳn. Quả nhiên “móng tay đen chữa bệnh” của xưởng bào chế Hoàng Tam Thái Thái hiệu nghiệm thật, trăm lần như một! Dù tôi vẫn chỉ luôn thử cho vui, nhưng chưa lần nào thất bại. Thầm nghĩ cái móng tay của mình đúng là khắc tinh của mấy chứng bệnh vặt, có khi chỉ trừ mỗi bệnh ngốc kinh niên của lão Dịch và chứng hôi chân hơn hai chục năm của tôi là không chữa được thôi.
Thấy lão Dịch đã ổn, tôi lại nhìn ngắm xung quanh. Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, không nóng cũng chẳng lạnh. Giữa núi rừng thế này, cây cỏ mọc non sớm hơn trong thành phố nhiều. Hương cỏ dại và đất ẩm thoang thoảng khắp nơi khiến lòng người cũng thấy nhẹ nhõm, tỉnh táo hẳn ra.
Chỉ có điều, trong lòng tôi vẫn vương chút nghi hoặc, nhà họ Chân này sao lại xây ở tận chốn heo hút giữa núi rừng thế này? Thật ra hôm qua tôi đã nghe chú Văn nói qua, dân quanh đây phần lớn có ruộng trên núi, mỗi khi canh tác thường dựng tạm lều nhỏ ở bìa đất. Nhưng theo lời ông ấy, nhà họ Chân giàu có lắm, dĩ nhiên chẳng thể để khách ở tạm trong mấy cái lều nông dân như thế được.
Chiếc xe bốn bánh cứ thế chạy sâu dần vào trong núi, nghi ngờ trong lòng tôi cũng theo đó mà càng lúc càng nặng. Dọc đường, chú Văn và chú Lâm thỉnh thoảng có nói đôi ba câu với dì Chân, nhưng toàn là chuyện vặt vãnh, chẳng giúp tôi hiểu thêm được chút gì.
Chừng một tiếng sau, xe chạy vào một khu rừng rậm. Nhìn những thân cây cổ thụ cao vút, phủ đầy rêu phong là biết khu rừng này đã có từ lâu lắm rồi. Giữa rừng có một con đường mòn in dấu bánh xe, vừa khít cho chiếc xe bốn bánh của chúng tôi lách qua.
Vượt qua rặng cây, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người. Trước mặt là một khoảng đất trống rộng rãi, giữa đó nổi bật lên một ngôi nhà hai tầng nhỏ. Thật không ngờ, giữa chốn núi rừng hoang vu thế này lại có một căn nhà như vậy. Ngôi nhà ấy, cũng như cây cối quanh đây, rõ ràng đã trải qua nhiều năm tháng. Kiểu kiến trúc quen thuộc khiến tôi nhớ tới mấy căn “nửa tấc lâu” từng thấy hồi nhỏ ở Âm Thị — tường gạch đỏ, kiểu dáng cũ kỹ mà vững chãi.
Trên tường nhà phủ đầy dây thường xuân và hoa loa kèn dại, trước sân còn có một vườn rau nhỏ, trồng đủ loại rau theo mùa, xanh mướt và tươi tốt.
Tôi và lão Dịch đều vô cùng kinh ngạc. Dù trong lòng biết nhà họ Chân không thể nào để chúng tôi ở mấy túp lều đơn sơ, nhưng không ngờ họ lại có hẳn một tòa “biệt thự mini” giữa núi rừng như thế này, quả thật vượt xa tưởng tượng của cả hai chúng tôi.
Dì Chân dừng xe ở một khoảng đất trống, chúng tôi lần lượt nhảy xuống. Hai ông già kia rõ ràng đã từng đến đây. Chú Văn vươn vai duỗi gân cốt rồi nói với dì Chân:
“Thoắt cái đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Thật không ngờ còn có ngày quay lại nhà tổ của em, chẳng thay đổi bao nhiêu nhỉ.”
Dì Chân mỉm cười đáp:
“Phải đó, có chăng chỉ là chúng ta đều đã già đi thôi.”
Nói đến đây, cả ba người họ đều khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại vương chút cay đắng, dường như mỗi người đều đang mang theo nỗi niềm riêng.
Chú Lâm bèn hỏi:
“Chân Thục này, người nhà em giờ đã đến cả rồi chứ?”
Dì Chân gật đầu, nói với chúng tôi:
“Ừm, mọi người đều đến cả rồi, chỉ còn chờ hai anh chọn ngày nữa thôi.”
Chú Văn khẽ hừ một tiếng, rồi hỏi:
“Thế còn lão tam nhà em? Cậu ta có đến không?”
Không biết vì sao, vừa nghe nhắc đến người đó, sắc mặt dì Chân bỗng trở nên phức tạp hẳn. Dì khẽ thở dài, rồi nói:
“Vào nhà trước đã, cha em và mọi người đang đợi các anh. Chuyện đó để lát nữa hãy nói. Mấy đứa nhỏ chắc cũng đói rồi, vào ăn cơm trước đi.”
Phải công nhân, dì Chân đúng là một người khéo léo, lời nói nhẹ nhàng mà dễ nghe vô cùng. Chú Văn và chú Lâm gật đầu đồng ý, rồi liếc nhau một cái đầy khinh bỉ như thường lệ, sau đó chúng tôi theo dì Chân vào trong nhà.
Bên trong thật rộng rãi, đây không phải lời khen cho có. Tôi đảo mắt quan sát quanh một lượt, thấy cách bài trí trong nhà dường như đều là đồ cũ từ thời giải phóng. Trên tường còn treo cả bức chân dung Chủ tịch Mao đã phai màu theo năm tháng. Dưới bức ảnh là dòng chữ viết bằng bút lông: “Gió đông áp gió tây.”
Chính giữa nhà đặt một chiếc bàn lớn. Quanh bàn đã có mấy người ngồi, đều là bậc trung niên hoặc lớn tuổi. Ở vị trí chủ tọa là một ông cụ, trông tuổi tác hẳn đã cao lắm, râu tóc bạc trắng, đầu gần như hói. Khi thấy chúng tôi bước vào, ông cụ chỉ khẽ gật đầu chào chú Văn và chú Lâm,
Mấy người trung niên ngồi quanh bàn lập tức đứng dậy, vui vẻ nói:
“Anh Văn, anh Lâm, lâu quá rồi mới gặp! Hai anh dạo này vẫn khỏe chứ?”
Hai người họ đồng loạt hừ khẽ một tiếng, trông có vẻ chẳng mấy coi trọng những người kia, sau đó chỉ bảo tôi và lão Dịch ngồi sát bên mình, rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh ông cụ.
Mắt ông cụ hình như đã không còn tinh tường nữa, nheo nheo nhìn phía trước, cất giọng run run, hơi kích động nói:
“Tiểu Văn, Tiểu Thắng, hai đứa đến rồi à?”
Hai ông thầy của chúng tôi tuổi cũng đã cao, nhưng khi nghe ông cụ gọi mình bằng cái giọng thân thuộc ấy, cả hai đều lộ vẻ xúc động. Chú Văn khẽ gật đầu, nói:
“Vâng, cháu đến rồi, ông Chân ạ. Lâu lắm không gặp, sức khỏe ông vẫn tốt chứ?”
Ông cụ khẽ thở dài:
“Tạm được thôi, sống tạm bợ vậy. Giờ cũng chẳng còn được bao nhiêu năm. Lần này con cháu đưa ông về lại căn nhà cũ, ông cũng chẳng muốn đi đâu nữa. Bọn nó hiếu thảo lắm, chỉ tội nghiệp cho con gái lớn thôi.”
Nghe đến đây, sắc mặt chú Văn và chú Lâm đồng loạt thay đổi, giống như vô tình chạm vào một ký ức mà họ không muốn gợi lại.
Còn tôi với lão Dịch thì mù tịt, chẳng hiểu rốt cuộc họ đang nói chuyện gì. Đúng lúc ấy, từ gian trong bước ra mấy người phụ nữ trung niên, ăn mặc chỉnh tề, sang trọng chẳng kém gì mấy người đàn ông ngồi bàn, chắc là vợ của họ.
Các bà ấy bưng từng đĩa thức ăn bày lên bàn, vừa làm vừa cười chào hỏi chú Văn và chú Lâm. Thế nhưng chẳng hiểu sao hai người bọn họ lại chẳng thèm đáp lời, chỉ ngồi im lặng như thể không nghe thấy.
Ông cụ lại lên tiếng:
“Các món đã mang lên đủ chưa? Ngồi xuống cả đi. Hôm nay Tiểu Văn với Tiểu Thắng đến thăm, ông già này vui lắm. Phải rồi, lão tam đâu? Sao không thấy người đâu cả?”
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải tôi đáp lại:
“Cha, lão tam có việc bận, không đến được. Cả nhà mình cứ ăn trước đi. Anh Văn, anh Lâm đến đây thật là hiếm lắm, nhất định phải ở lại thêm vài hôm.”
Chú Văn nghe xong thì chẳng mấy mặn mà, trong ánh mắt còn phảng phất vẻ khinh khỉnh. Ông quay sang nói với ông cụ:
“Ông Chân, cháu cũng chẳng ở lâu được đâu. Đợi làm xong việc thì phải về ngay.”
Ông cụ dường như nghe không rõ, nghiêng đầu hỏi lại:
“Cháu nói gì? Làm việc gì cơ?”
Nghe đến đây, cả hai ông thầy thoáng sững lại. Rõ ràng chính người nhà này mời họ đến giúp cải táng cơ mà, sao ông cụ lại tỏ ra không biết gì? Cả hai liếc nhau, đều cảm thấy có điều lạ, nhưng không ai mở miệng. Họ chỉ đưa mắt nhìn sang người đàn ông vừa rồi.
Người ấy khẽ nghiêng người lại gần chú Văn, hạ giọng nói:
“Ông cụ không biết chuyện này đâu, anh Văn. Ăn xong rồi hẵng nói.”
Vì tôi ngồi sát cạnh chú Văn nên cũng nghe thấy rõ. Chú Văn chỉ hừ nhẹ một tiếng, liếc người đàn ông ấy một cái, rồi lại nhìn sang dì Chân đang ngồi bên, không nói thêm lời nào.
Khi thức ăn dọn đầy bàn, mọi người bắt đầu ăn uống. Lão Dịch sau vụ say xe suýt nôn ra mật, giờ khỏe lại thì ăn ngon lành, gắp lia lịa. Còn tôi cứ ngồi quan sát từng người quanh bàn, trong lòng âm thầm nghĩ chuyến “du lịch” lần này, xem ra chẳng đơn giản như tôi tưởng.
