Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 507: Cô Bé Ấy, Không Còn Nữa
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:39
“Vân Đông, Vân Đông, sao vậy con?” Cố Đại Giang thấy nàng không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì, có chút lo lắng lay nhẹ nàng.
Cố Vân Đông đột nhiên hoàn hồn, khi nhìn lại Cố Đại Giang, cảm xúc trong lòng cuộn trào, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Hồi lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, nụ cười trở nên rạng rỡ lạ thường: “Cha, có người ở đây, thật là tốt quá.”
Cố Đại Giang mỉm cười, đưa tay sờ đầu nàng: “Câu này phải để cha nói mới đúng. Vân Đông, cha rất may mắn, con đã vượt qua được kiếp nạn đó, con vẫn còn ở đây, cha… vui mừng không biết phải nói gì nữa.”
Điều Cố Đại Giang sợ nhất, chính là nàng không thể vượt qua được tử kiếp năm mười bốn tuổi.
Bây giờ tất cả đã qua, Vân Đông nhà họ, sau này sẽ luôn bình an, sống lâu trăm tuổi.
Cố Vân Đông để yên cho ông sờ đầu mình, trong mắt ánh lên lệ. Tốt quá, thật sự, đây là cha mẹ của nàng, người thân của nàng, nàng không hề chiếm đoạt thân xác của người khác, tất cả những điều này, vốn dĩ đều là của nàng.
Thì ra, nàng không hề cô đơn.
Cách đó không xa, Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào thấy hai người nói chuyện có chút bùi ngùi, không khỏi nhìn nhau một cái, rồi đứng tránh ra xa, không làm phiền họ.
Ăn cháo xong, cả đoàn người mới lại lên đường.
Có lẽ là vì đã nói rõ, Cố Vân Đông lúc này ngược lại không còn gò bó như trước, tình cảm cha con dường như càng thêm gần gũi.
Chỉ có điều, mắt thấy càng ngày càng gần Tuyên Hòa phủ, những lời mà Cố Vân Đông đã đè nén trong lòng bấy lâu cũng không thể giấu giếm được nữa.
Cố Đại Giang rất nhạy bén phát hiện ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng mấy ngày nay.
Kỳ thực Cố Đại Giang có cảm giác, Vân Đông chắc chắn còn có điều chưa nói. Nàng trước giờ luôn lựa chuyện vui để kể cho ông nghe, nhưng cuộc đời làm sao có thể mọi chuyện đều như ý?
Ông khẽ thở dài một hơi: “Con có chuyện gì thì cứ nói đi, cha không phải là người không chịu đựng được.”
Cố Vân Đông nhìn ông, cuối cùng vẫn mở miệng: “Lúc trước khi chúng ta bị nhà họ Cố đuổi đi, tiểu thúc đã bị họ điều đi nơi khác. Đợi đến khi tiểu thúc trở về không thấy chúng ta, liền cũng rời khỏi những người nhà họ Cố, đến nay, vẫn bặt vô âm tín.”
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, Tiết Vinh ở bên ngoài đánh xe, Đồng Thủy Đào cũng ngồi trên càng xe.
Bên trong thùng xe chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Cố Vân Đông: “Còn có nhà đại cô nữa, đại cô, dượng cả và Mộ Lan, Nguyên Trí đều bị thất lạc. Mộ Lan biểu tỷ nàng… đã c.h.ế.t rồi.”
Thân mình Cố Đại Giang khẽ run lên, mắt mở to, hô hấp trở nên dồn dập.
Hồi lâu sau, ông mới thoáng bình tĩnh lại, giọng nói lại có chút khàn đi: “Vậy, Nguyên Trí thì sao?”
“Nguyên Trí bị Đinh Kim Thành mang về Vĩnh Ninh phủ, đưa đến nhà họ Cố. Lần trước con đi Vĩnh Ninh phủ tìm cha, thấy thằng bé sống không tốt, liền bày kế mang người ra ngoài, hiện giờ đang ở nhà chúng ta, cùng Vân Thư đi học. Chỉ là, đại cô và mọi người vẫn không biết đang ở đâu.”
Ngón tay Cố Đại Giang siết chặt, đầu hơi cúi xuống, hồi lâu không nói gì.
“Cha…”
“Ta không sao.” Cố Đại Giang xua tay, “Ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, không sao đâu.”
Trên đường chạy nạn đã c.h.ế.t bao nhiêu người? Lòng ông đều hiểu cả, đều rõ cả.
Chỉ là, cái c.h.ế.t của Biển Mộ Lan, chung quy vẫn khiến lòng ông trĩu nặng. Trước mắt ông phảng phất như vẫn còn hiện ra hình ảnh cô bé con ngày nào còn ôm chân ông gọi “cậu”.
Trong nháy mắt, nó đã lớn, đã lấy chồng, gặp lại mình, vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng “cậu”. Còn nói chờ nó sinh con, sẽ nhờ mình đặt cho đứa bé một cái tên thật hay, tương lai sẽ dạy nó học chữ.
Thế nhưng, không có đứa con nào cả, mà ngay cả nó cũng không còn nữa.