Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 508: Bắp Cải Nhà Mình Bị Heo Ủi Rồi?
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:39
Cố Vân Đông không nói nữa, để ông từ từ tiêu hóa những tin tức này.
Chặng đường tiếp theo, Cố Đại Giang đều rất trầm mặc, tâm trạng u uất đó mãi cho đến ngày hôm sau mới dần tốt lên.
Người đã mất thì cũng đã mất, người sống vẫn phải tiếp tục.
Tuy không biết Cố đại cô và Cố tiểu thúc hiện giờ đang ở đâu, sống thế nào, nhưng Cố Đại Giang biết, họ chắc chắn vẫn còn sống, rồi họ sẽ có ngày đoàn tụ.
Ông cố gắng gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực, nghĩ đến việc sắp được gặp lại vợ con, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Nhưng thấy Cố Vân Đông lại có vẻ muốn nói điều gì, Cố Đại Giang không khỏi nhíu mày thật chặt.
“Con còn có tin xấu gì muốn nói cho ta nữa à?”
Chắc là không còn đâu nhỉ? Bây giờ ông chỉ quan tâm đến đại tỷ và tiểu đệ, người nhà đều đã ở bên cạnh, tình hình cụ thể thế nào Vân Đông đã nói cả rồi.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ: “Thật ra, cũng không hẳn là tin xấu.”
“Vậy con nói đi.”
“Chỉ là, thật ra trước khi tìm được cha, con cái đó, chính là, đã đính hôn rồi ạ.”
“Cái gì?” Cố Đại Giang đột nhiên nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe.
“Rầm” một tiếng, Cố Đại Giang nhăn mặt ôm đầu, trừng mắt nhìn Cố Vân Đông: “Con lặp lại lần nữa xem, con làm sao?”
Cố Vân Đông vội đỡ lấy ông, sợ ông cử động quá mạnh, lúc đó vết thương sẽ không chỉ ở trên đầu.
Nhưng đối diện với đôi mắt trợn tròn của Cố Đại Giang, nàng chỉ có thể lí nhí nói lại một lần nữa: “Con, đính hôn rồi ạ?”
Cái giọng điệu hỏi ngược lại này là có ý gì? Chẳng lẽ ông nói không phải, nàng có thể lập tức phủ nhận được chắc?
“Sao con lại đính hôn? Con mới bao nhiêu tuổi? Đối phương là người thế nào con có biết không? Con không biết lòng người hiểm ác, đặc biệt là con vừa xinh đẹp lại có tiền, nói không chừng đối phương có ý đồ khác thì sao? Người nhà hắn cũng không biết điều, nương con bệnh còn chưa khỏi, cha con còn chưa tìm được đã đến cửa cầu hôn, đây là bắt nạt con tuổi nhỏ không có trưởng bối lo liệu đây mà! Không được, hôn sự này ta không đồng ý.”
Cố Đại Giang càng nói càng tức, càng tức càng cảm thấy đối phương không phải thứ gì tốt đẹp.
Ông cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Cây bắp cải non mơn mởn nhà mình, cứ thế bị heo ủi mất rồi?
Thật là nực cười, nực cười!!
Cố Vân Đông biết ngay ông sẽ có phản ứng này, nàng cười gượng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cha, chỉ là đính hôn thôi mà, đính hôn thôi…”
“Vậy là có thể từ hôn?”
Cố Vân Đông: “…” Không phải, ý của nàng là, họ định chờ bệnh của nương chữa khỏi, cha cũng có tung tích rồi mới thành thân.
Cố Đại Giang hừ lạnh một tiếng: “Chuyện từ hôn phải từ từ bàn bạc, không thể vội vàng, quan trọng nhất là không thể làm hỏng danh tiếng của con. Để ta nghĩ lại xem, tốt nhất là để đối phương phạm lỗi.”
Cố Vân Đông trợn tròn mắt, không ngờ cha mình lại là người như vậy.
Không phải, nàng có muốn từ hôn đâu.
“Cha, Thiệu đại ca là người rất tốt, lúc trước khi con bắt đầu kinh doanh, tiền vốn cũng là huynh ấy cho.”
“Hay lắm, còn nói không phải bắt nạt con tuổi nhỏ ngây thơ, hắn đây là muốn con nợ ân tình của hắn, để con lấy thân báo đáp chứ gì. Toàn là chiêu trò cũ rích, mười mấy năm trước ta đã không thèm chơi trò này rồi.”
Cố Vân Đông xoa trán, cha à, mấy ngày nay chẳng lẽ con đều biểu hiện rất ngây thơ sao?
Đây có phải là cái gọi là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ngứa mắt không?
Hửm? Mười mấy năm trước đã không chơi trò này? Chẳng lẽ cha trước kia cũng từng dùng qua?
Ánh mắt nghi hoặc của Cố Vân Đông dừng lại trên người Cố Đại Giang, rất muốn hỏi xem năm đó rốt cuộc ông đã cùng nương đến với nhau như thế nào.