Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 29

Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:25

Bộ trâm cài bằng vàng khảm ngọc bích viền xà cừ, được mang từ trong cung về, đặt trang trọng trên bàn. Trâm, thoa, hoa tai... sáng lấp lánh rực rỡ, tinh xảo đến độ tưởng chừng do bàn tay thần tiên chế tác, toát lên vẻ xa hoa phú quý tột độ.

Hổ Phách, thân là đại nha hoàn, từng thấy qua vô số bảo vật trân quý, vẫn không khỏi cảm thấy bộ trang sức này tinh xảo đến mức khó tin. Nàng cười nói với Phùng phu nhân: "Bộ trâm cài này quả thật lộng lẫy, tiểu thư đeo lên chẳng biết sẽ diễm lệ đến mức nào."

Phùng phu nhân lại chẳng hề lộ vẻ đắc ý chút nào. Vừa nhìn thấy bộ trang sức, bà đã nhận ra tức thì. Đây chính là bộ trang sức mà năm xưa Nguyên thái phi khi còn được Thánh thượng sủng ái, thường đeo mỗi khi được giao phó trông nom lục cung.

Giờ đây, chúng lại được bày ra trước mắt bà, khiến bà như được quay về yến tiệc đêm trừ tịch năm nào. Bà với thân phận tân phụ, tiến cung thỉnh an. Nguyên phi khi ấy uy nghi ngự tại vị trí chủ tọa, từ xa nhìn xuống các mệnh phụ.

Lúc đó chỉ cảm thấy là chuyện lẽ thường, nhưng có phải vài năm nữa Bình An cũng sẽ đeo bộ trang sức này, ngự tại vị trí chủ tọa uy nghiêm. Hai mẫu nữ muốn gần gũi nhau cũng khó lòng.

Nghĩ đến đây, Phùng phu nhân lòng đau như cắt. Tám tháng nữa là đến ngày đại hôn... Không, giờ còn chưa đầy tám tháng, thật sự quá đỗi nhanh chóng.

Nhưng đây là do Thánh thượng khai ân, không hạ chỉ Tiết gia phải gả nữ nhi vào tháng chạp, mà dời sang sau kỳ mừng xuân. Ít nhất cũng để Bình An được đón một cái Tết đoàn viên trọn vẹn tại tư gia.

Thấy Phùng phu nhân buồn bã, Hổ Phách thu lại nụ cười, an ủi: "Phu nhân, may mắn là Thái phi nương nương coi trọng tiểu thư. Sau này nhất định sẽ hết lòng yêu thương tiểu thư."

Đương thời, đạo hiếu là trên hết, mẫu thân chồng có vô số cách để hành hạ nàng dâu, phận làm dâu chỉ còn biết nuốt đắng nuốt cay vào lòng.

Phùng phu nhân may mắn hơn vạn người. Tần lão phu nhân tuy tính tình nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng chưa từng dùng những thủ đoạn bỉ ổi để dày vò nàng.

Nhưng theo nàng được biết, những mưu toan khuất tất trong các phủ công hầu khác, một lời khó lòng kể xiết.

Nào ngờ Hổ Phách an ủi lại không đúng lúc, Phùng phu nhân đột nhiên cười lạnh: "Nữ nhi của ta, ta tự có cách yêu thương. Bà ta việc gì phải ban tặng vật phẩm quý giá đến vậy, còn muốn tranh đoạt nữ nhi của ta sao? Hừ, ai thèm nhận!"

Hổ Phách chẳng biết phải nói sao cho ổn thỏa, chỉ đành cười gượng gạo.

Phùng phu nhân dĩ nhiên biết, việc Nguyên thái phi muốn tranh giành Bình An chỉ là ý nghĩ hão huyền của bà, song đóng cửa lại mắng vài câu cũng chẳng hại gì, phần lớn là để trút bỏ nỗi bực dọc trong lòng.

Bà phất tay, truyền Hổ Phách đem bộ trang sức quý giá ấy cất vào tân phòng kho của Bình An.

Tân phòng kho của Bình An có hai chiếc chìa khóa. Một chiếc do Hổ Phách giữ, một chiếc do Thải Chi nắm giữ.

Bình An sắp xuất giá, ắt phải dọn ra khỏi Xuân Hành viện. Ngay từ khi Bình An chào đời, Phùng phu nhân đã dựng sẵn một Xuân Hạnh viện nằm kề Xuân Hành viện để dành cho nàng.

Sau này Bình An bị bắt cóc, Phùng phu nhân vẫn sai người quét dọn Xuân Hạnh viện quanh năm. Xuân Hạnh viện không hề bị bỏ hoang, cũng chẳng hề dùng cho bất kỳ cô nương nào khác. Tất thảy chỉ vì Phùng phu nhân luôn tin tưởng rằng, tiểu Bình An của bà nhất định sẽ quay về.

Bà nhìn khắp bốn phía, khóe mắt khẽ cay cay. Mới chỉ nghĩ đến việc Bình An dọn ra khỏi Xuân Hành viện, bà đã cảm thấy luyến tiếc khôn nguôi.

Đúng lúc ấy, Thải Chi dẫn Bình An đi xem khắp các nơi trong viện, rồi trở về phòng. Phùng phu nhân vội vàng thu lại vẻ mặt, hỏi Bình An: "Bình An, con thấy viện này thế nào, có vừa ý không?"

Bình An gật đầu.

Phủ đệ rộng lớn, nơi nào cũng đều dễ chịu cả.

Phùng phu nhân nắm tay nàng, khẽ thở dài: "Dọn sang viện mới, con có thấy cô đơn không?"

Bình An ngước mắt nhìn Phùng phu nhân, chợt nàng nhỏ giọng nói: "Nương, tối nay nương ngủ cùng con nhé."

Phùng phu nhân ngẩn người, rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Được, nương sẽ ngủ cùng con!"

Buổi tối, Tiết Hãn dọn về Xuân Hành viện.

Ban đầu, khi Bình An còn ở Xuân Hành viện, Tiết Hãn cũng ở đó. Nhưng lâu dần bất tiện nên hắn chuyển sang thư phòng phía trong, đến tận hôm nay mới dọn về.

Tiết Hãn nằm trên giường, thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là giường của chính mình thoải mái nhất.

Phùng phu nhân tháo trâm cài trên tóc, nói: "Những lời thiếp vừa nói với chàng, chàng có nghe rõ không đó? Thái phi tặng bộ trang sức quý giá như vậy, sau này khi Bình An xuất giá, chúng ta nhất định phải sắm sửa một bộ còn lộng lẫy hơn bội phần."

Tiết Hãn tính toán một hồi, hỏi: "Một trăm lượng, có đủ không?"

Tiết Hãn làm quan, chức trách là giám sát các quan lại, tuyệt đối không thể làm trái pháp luật. Ruộng vườn và cửa hàng của Tiết gia còn phải lo liệu chi tiêu trong nhà. Một trăm lượng quả thật là toàn bộ số tiền riêng của hắn.

Phùng phu nhân: "...Chàng bỏ ra một trăm lượng, thiếp sẽ lấy của hồi môn bù thêm một nghìn lượng, nhất định không để kém cạnh đồ trong cung."

Nhà mẹ đẻ của bà là vọng tộc ở Dương Châu, tiêu tiền vốn dồi dào hào phóng.

Vừa dứt lời, Tiết Hãn đã thúc giục phu nhân: "Mau đi ngủ thôi."

Phùng phu nhân ghét bỏ: "Ngủ cùng chàng có gì hay ho, lại còn ngáy nữa chứ. Tối nay thiếp sang Xuân Hạnh viện ngủ cùng Bình An."

Nương tử đã quen việc ngủ cùng Bình An một thời gian. Ái nữ thơm tho mềm mại, ôm vào lòng không biết dễ thương đến nhường nào.

Tiết Hãn sờ mũi, xem ra mình càng ngày càng không được thê tử yêu thích nữa rồi. Hắn lại cất lời: "Tháng sau là kỳ thu săn, quan viên có thể mang theo gia quyến cùng đi. Nàng cùng Bình An có muốn tham gia không?"

Phùng phu nhân: "Nếu thiếp đi vắng, ai sẽ lo liệu việc nhà?"

Kỳ thu săn của Đại Thịnh triều kéo dài đến năm ngày. Đi một hai ngày thì còn được, nhưng năm ngày thì quả là quá dài.

Hàng năm, cứ mỗi độ giao mùa, Tần lão phu nhân đều vất vả chống chọi với bệnh tật tuổi già. Năm nay khá hơn một chút, có lẽ vì Bình An thường xuyên sang đó dùng bữa, lão thái thái ăn ngon miệng hơn, ăn được thì sẽ chống chọi được với gió lạnh giao mùa.

Dù vậy, việc nhà cũng không thể giao phó cho lão thái thái được, vẫn phải do Phùng phu nhân tự mình quán xuyến.

Tiết Hãn: "Nếu vậy, chi bằng đừng đi nữa."

Phùng phu nhân: "Không được, Bình An đương nhiên phải đi chơi."

Nữ nhi Đại Thịnh nửa năm trước khi thành thân sẽ không được ra khỏi nhà, phải ở nhà thêu áo cưới, học quản gia.

Nhưng Bình An mới về kinh chưa được bao lâu, Phùng phu nhân không nỡ trói buộc nàng. Hơn nữa, không lâu trước, Bình An đã không cần phải vào cung làm thư đồng. Trương hoàng hậu cũng nói Bình An nên tranh thủ lúc còn có cơ hội, đi chơi nhiều nơi.

Vậy nên, Bình An đợi đến ba tháng trước ngày cưới mới không ra khỏi nhà, cũng chẳng sao cả.

Tiết Hãn lại đề nghị: "Cho Tĩnh An cùng đi đi."

Phùng phu nhân không chút do dự: "Nó cũng nên có chút thời gian tận hưởng niềm vui. Bình An chỉ ở trong nhà ba tháng, thì nó cũng vậy. Nếu đã vậy, chi bằng cho cả Thường An cùng đi."

Mấy ngày nay, chuyện hôn sự của Tiết Tĩnh An đã được định, ngày thành thân còn sớm hơn cả Bình An. Ngày cưới ấn định vào hai mươi tháng chạp, gả cho đích thứ tử của Trấn Viễn Hầu phủ, Lâm Chính, xem ra không hề bị gả thấp.

Đích thứ tử: thứ tử ở đây chỉ con trai thứ hai hoặc ba (không phải là con trưởng), nhưng vẫn là đích tử (con của chính thê).

Lâm Chính học hành rất giỏi, hai mươi tuổi đã thi đỗ tiến sĩ năm Thái Khang thứ mười lăm, hiện là Thứ cát sĩ, có biểu hiện xuất sắc ở Hàn Lâm Viện.

Thứ cát sĩ: chức quan tập sự.

Tiết Hãn đã đặc biệt dò hỏi tin tức, nghe rằng hắn rất có khả năng sẽ được giữ lại kinh thành làm quan.

Ngay cả Phùng phu nhân cũng không ngờ, Lâm gia lại coi trọng Tiết Tĩnh An đến vậy.

Hôm xem mặt, Lâm phu nhân nói với Phùng phu nhân: "Mấy vị cô nương nhà bà, tỷ muội hòa thuận, đồng lòng hiệp lực, thật là chuyện tốt."

Phùng phu nhân lúc này mới ngộ ra, từ khi Bình An trở về, đã lâu rồi không còn thấy Tiết Tĩnh An cùng Tiết Thường An đấu đá tranh giành nhau nữa. Những tâm tư vụn vặt năm xưa của các nàng cũng không hướng về phía Bình An nữa.

Giờ nghĩ lại, hẳn là Lâm phu nhân đã dò la người trong Tiết phủ, biết rõ Tiết Tĩnh An là người không thích thị phi, nên mới chọn nàng làm dâu.

Tiết Tĩnh An được mối duyên lành, Bình An cũng đã định ngày gả đi, mỗi người đều đã tìm được chốn an phận. Duy chỉ chuyện hôn sự của Tiết Thường An trong hai năm nay, lại khó bề định đoạt.

Phùng phu nhân khẽ lắc đầu thở dài, đoạn bước về phía Xuân Hạnh viện.

Thanh Liên đang đứng gác ngoài cửa, vừa trông thấy Phùng phu nhân, đã vội vã tiến tới: "Bẩm phu nhân, Đại cô nương và Tam cô nương đều đang ở trong phòng, nô tỳ xin vào bẩm báo một tiếng."

Phùng phu nhân khẽ ngăn lại: "Khoan đã."

Bà đứng nơi ngưỡng cửa, chỉ thấy trong phòng đăng hỏa sáng trưng. Bên chiếc án kỷ đặt dưới song cửa, ba vị cô nương Tiết gia đều tề tựu đông đủ, dung nhan mỗi người một vẻ, ai nấy đều xinh đẹp rạng rỡ, song trên nét mặt lại phảng phất nét trầm tư.

Trên án kỷ, bày một bàn cờ vân mẫu.

Bình An khẽ nhíu đôi mày liễu nhìn bàn cờ, một tay chống má, gò má nàng khẽ tì vào lòng bàn tay mềm mại.

3. [Người đang đánh cờ cùng nàng là Tiết Tĩnh An. Tỷ tỷ khẽ giục: "Nhị muội muội, nước cờ này muội phải cẩn trọng tính toán đó."

Bình An khẽ đáp: "Ân."

Tiết Thường An đứng xem, ra vẻ vô tình song ánh mắt lại cứ dõi theo quân "mã". Bình An nhận ra ý tứ trong ánh mắt của tam muội, chợt đôi mắt nàng sáng bừng, tiện tay nhấc quân mã, phá giải thế cờ hiểm.

Tiết Tĩnh An liền quay sang Tiết Thường An, hỏi: "Thường An, muội làm gì thế?"

Tiết Thường An đáp lại: "Muội có làm gì đâu chứ."

Lần này, đến lượt Bình An giục Tiết Tĩnh An, đôi mắt ngọc trong veo của nàng nhìn thẳng: "Tỷ tỷ, tỷ hãy cẩn thận suy xét."

Tiết Tĩnh An: "..."

Ngoài cửa, Phùng phu nhân nhìn các nàng, khẽ mỉm cười mãn nguyện.

Cảnh tượng này, trước kia, dù trong mộng bà cũng nào dám mơ tới cảnh tượng như vậy có thể xảy ra tại Tiết gia.

Lễ hội săn b.ắ.n mùa thu của Đại Thịnh đều diễn ra sau tiết Hàn Lộ. Năm nay, tiết Hàn Lộ lại trùng với tiết Trung Thu, điều hiếm gặp tới bảy tám phần trong trăm năm.

Bởi lẽ đó, thiên gia vô cùng xem trọng cuộc săn b.ắ.n này, sớm đã phái người cáo tri khắp các gia tộc. Đặc biệt cho phép các quan viên được phép dẫn theo nhiều người nhà, từ lò sưởi tay, chăn bông cho đến than củi đều cần chuẩn bị từ sớm.

Ngày mười ba tháng tám, loan xa của các thế gia nối đuôi nhau theo sau ngự trượng hoàng gia, tiến đến bãi săn hoàng gia tại ngoại ô kinh thành. Phải đến ngày mười tám tháng tám mới trở về.

Lần này Tiết gia cử người đi, không chỉ có Tiết Hãn và ba vị cô nương, mà còn có Tiết Chú, Tiết Hạo, và cả Trương Đại Tráng.

Trương Đại Tráng tùy hành với danh nghĩa hộ vệ.

Lần trước, Trương Đại Tráng đánh gục đám công tử Hà gia, Tiết Hãn và Phùng phu nhân đã thay đổi cái nhìn về y. Đến bãi săn hoàng gia, có thêm một người có bản lĩnh chân chính bên cạnh thì càng hay.

Tiết Hạo hết lời dặn dò hắn: "Ngươi tới đó chớ nên lời lẽ lấc cấc. Kinh động đến thánh giá, há phải chuyện đùa sao?"

Trương Đại Tráng đáp: "Ngươi cứ yên tâm, ta đã quen rồi. Người kinh thành các ngươi ưa nói nhỏ, quả là ti tiện."

Nói đoạn, hắn không hề coi tiểu muội Bình An là người kinh thành. Tiểu muội nói chuyện nhỏ nhẹ, đó là lẽ thường tình.

Nghĩ vậy, Trương Đại Tráng thúc ngựa đến bên ngoài loan xa của Tiết gia, hỏi vọng: "Tiểu muội, muội có đói bụng chăng? Huynh có chút đồ ăn đây."

Rèm loan xa khẽ hé, để lộ dung nhan trắng nõn của Bình An. Nàng lắc đầu, dù không đói bụng vẫn hỏi lại: "Có ngon không, huynh?"

Trương Đại Tráng đưa cho Bình An trông giỏ lê vàng nhỏ: "Huynh hái được trên đoạn đường núi vừa qua. Ta đã nếm thử một quả, quả nhiên ngọt lịm."

Những quả lê vàng nhỏ đã được rửa sạch, còn dính những giọt nước lấp lánh, khiến người trông thấy liền ứa nước bọt thèm thuồng.

Bình An ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, khẽ gật đầu lia lịa.

Trương Đại Tráng hỏi: "Muội muốn mấy quả?"

Bình An giơ ba ngón tay, rồi lại xòe bàn tay nhỏ nhắn ra. Trương Đại Tráng lần lượt đặt lê vào lòng bàn tay ngọc của nàng. Nàng cầm từng quả mang vào bên trong.

Vừa buông rèm loan xa xuống, bên ngoài lại vọng tới một trận xôn xao nhỏ. Tiết Tĩnh An ôm quả lê, hỏi vọng ra ngoài: "Có việc gì vậy?"

Thải Chi bên ngoài bẩm báo: "Bẩm cô nương, một chiếc xe chở hành lý của chúng ta va chạm với xe của người khác. Bánh xe không hư hại, không có gì đáng ngại."

Trên đường đến bãi săn hoàng gia, loan xa nối đuôi nhau san sát. Dẫn đầu là ngự giá của Vạn Tuyên Đế, hai bên tả hữu lần lượt là Dự Vương, Thái tử, theo sau mới là các quan viên trong triều.

Loan xa đông đúc, đường lại hẹp, va chạm là điều khó tránh khỏi. Nhưng loan xa suýt va chạm với xe Tiết gia, nào ngờ lại là của Vũ Ninh Hầu Hà gia.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.