Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 5

Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:15

Đêm nay, Bình An nghỉ ngơi tại Xuân Hành Viện của Phùng phu nhân.

Chẳng phải là không chuẩn bị cho Bình An một viện riêng. Mười ngày trước, khi biết tin Bình An sắp trở về, Phùng phu nhân đã đốc thúc hạ nhân quét tước dọn dẹp từ trong ra ngoài, khiến Xuân Hành Viện trở nên sáng sủa, rực rỡ hẳn lên, sẵn sàng đón chủ nhân.

Thế nhưng, Phùng phu nhân thực sự không nỡ rời xa cốt nhục của mình, bởi vậy, bà đã để nữ nhi ngủ ngay gian ngoài tẩm phòng của mình.

Sau mười ngày đi đường, Bình An quả thật mệt mỏi rã rời. Ôm chiếc chăn mềm mại, hít thở hương thơm của nắng ấm phảng phất trên chăn gấm, nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ điềm tĩnh, nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Phùng phu nhân thổi phụt ngọn nến trong tay, cẩn thận kéo chăn đắp kín thêm cho Bình An, nán lại ngắm nhìn con gái thật lâu, mãi mới chịu rời đi trong lưu luyến.

Đến cửa phòng, bà dặn dò thị nữ Thải Chi, người đứng cạnh bên: “Cẩn thận canh gác. Tiểu thư vừa mới về phủ, chắc hẳn sẽ có lúc khó mà yên giấc được. Nước nóng, trà và điểm tâm, đều phải chuẩn bị sẵn sàng, để tiện dùng khi cần.”

Bà đã sắp xếp cho Bình An hai nha hoàn nhất đẳng, đều là người rất tháo vát. Nha hoàn cao gầy này tên là Thải Chi.

Thải Chi cung kính đáp lời: “Bẩm thái thái, trong tiểu trù đã chuẩn bị tươm tất cả rồi ạ.”

Phùng phu nhân “Ưm, như vậy là tốt rồi.”

Trong phòng ngủ, ngọn nến leo lét, trượng phu Tiết Hãn đang ngâm chân trong nước ấm, lật giở từng trang sách. Phùng phu nhân bước tới, với tay đoạt lấy quyển sách trên tay Tiết Hãn, nói: “Lão gia, tổ mẫu nương nương đối với Bình An có tâm tư gì chăng?”

Đôi mắt Tiết Hãn vẫn lưu luyến trên trang sách, hỏi: “Nàng vừa nói gì?”

Phùng phu nhân cuộn quyển sách trong tay, nói: “Nếu như không thích, với tính khí của mẫu thân, Bình An ăn nói hồ đồ như thế, nhất định sẽ bị trách mắng. Nhưng nếu nói thích… lại chẳng thể nhận ra rõ ràng.”

Tần lão phu nhân đối đãi với con cháu cực kỳ nghiêm khắc. Mấy năm trước, Vĩnh Quốc Công phủ chẳng còn dám thỉnh cầu ân điển từ bệ hạ, mà để cho Tiết Chú mười bảy tuổi cùng với những đệ tử xuất thân hàn môn đi thi tú tài với mong muốn gây dựng công danh cho phủ. Nào ngờ, y lại thi trượt, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Khi Tiết Chú hồi phủ, Tần lão phu nhân đã phạt y quỳ ba ngày ba đêm tại từ đường.

Tiết Chú tuy không phải đích tử của Phùng phu nhân, thế nhưng khi ấy, bà cũng chẳng khỏi đau lòng thay.

Cho nên, khi Tần lão phu nhân lạnh mặt chất vấn Bình An, chỉ có trời xanh mới hay bà đã lo lắng, sợ hãi đến nhường nào.

Tiết Hãn cuối cùng cũng chẳng còn tâm trí nào mà đọc sách được nữa, ông trầm giọng nói: “Há chẳng phải mẫu thân đang bận tâm liệu Bình An có nhiễm phải thói hư tật xấu nơi thôn dã hay không? Những lời người nói ban nãy, chẳng qua là để khảo nghiệm bản tính của Bình An mà thôi.”

Phùng phu nhân hỏi: “Tại sao lại phải dùng đến phương thức hà khắc như vậy?”

Tiết Hãn quanh năm chìm đắm trong chốn quan trường, thái độ của Tần lão phu nhân vừa rồi, bản chất cũng chẳng khác gì những màn đấu đá chốn triều đình.

Ông suy tư một lát, liền ngộ ra: “Nên có đôi phần nghiêm khắc. Nếu Bình An bị kinh hãi mà bật khóc, hoặc lời lẽ lộn xộn, hoặc buông lời oán trách, sẽ khiến thể diện phủ Quốc Công ta tổn hại nặng nề. Vậy thì tiệc tẩy trần ngày sau, e rằng ít nhiều cũng phải dời lại mấy tháng nữa.”

Phùng phu nhân không khỏi oán thán: “Xét cho cùng, mẫu thân cũng chỉ vì thể diện của Vĩnh Quốc Công phủ mà thôi. Chê bai dưỡng huynh Trương gia đã đành, sao người không nghĩ đến, nhỡ Bình An bị kinh hãi thì sao chứ? Con bé còn nhỏ dại nhường ấy…”

Trong lòng Tiết Hãn muốn nói, một nữ nhi mười bốn tuổi nào còn nhỏ dại gì nữa. Nhưng may mắn thay, đứa trẻ ấy vẫn giữ được vẻ thuần khiết.

Thế rồi, trong phòng liền vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ không dứt. Cho đến trước khi ngủ, hai phu thê vẫn say sưa bàn luận về tiểu Bình An.

Những năm gần đây, cả hai chưa từng trò chuyện nhiều đến thế, nhất là những chuyện liên quan đến con cái.

Bởi vì mỗi khi nhắc đến con cái, cả hai lại không khỏi nhớ đến Bình An, tinh thần trở nên tiêu điều u ám. Chuyện này tựa như một cái gai âm ỉ trong lòng, bởi vậy, cả hai ngầm hiểu mà tránh né, không còn nhắc đến chuyện con cái nữa.

Hôm nay, cái gai đau nhói ấy đã được nhổ tận gốc.

Nửa đêm, Phùng phu nhân bỗng choàng tỉnh giấc, cả người bà ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bà rón rén bước đến gian ngoài, cầm giá nến khẽ soi vào trong.

Bình An đang say giấc nồng trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu tựa quả táo hồng phấn, không hề bị ai cướp đoạt, cũng chẳng bị ai bắt đi.

Phùng phu nhân bà mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lặng lẽ trở lại giường. Tiết Hãn đêm nay cũng trằn trọc không sao chợp mắt, khi Phùng phu nhân vừa thức giấc, ông cũng lập tức tỉnh theo, hỏi: “Con bé ngủ có quen giường không?”

Dù sao Bình An đã trưởng thành, Vĩnh Quốc Công cũng chẳng tiện thân hành thị sát như Phùng phu nhân.

Phùng phu nhân khẽ đáp: “Nàng đang an giấc say nồng.”

Song, dẫu đã nằm xuống nửa canh giờ, Phùng phu nhân vẫn chẳng cách nào chợp mắt.

Bà trằn trọc không yên, khẽ trở mình, rồi xỏ đôi hài thêu mềm mại, lén đến gian ngoài khẽ ngó qua khe cửa.

Lần này, Bình An nghiêng mình say ngủ, mái tóc có phần lòa xòa. Phùng phu nhân mỉm cười hiền hậu, khẽ vuốt chỉnh tóc cho con. Bà bỗng nhớ lại, thuở tiểu Bình An còn bé, mỗi sớm mai đều ngủ đến độ tóc rối bù.

Khi ấy, Phùng phu nhân thường dẫn nàng đến ngồi trước gương đồng, vừa cười trìu mến vừa trêu chọc: “Tiểu Bình An của ta lại ngủ đến nỗi tóc rối thành tổ chim rồi!”

Tiểu cô nương ngước nhìn gương đồng, đưa tay nhỏ sờ sờ lên đỉnh đầu mình.

Phùng phu nhân hiếu kỳ hỏi: “Bảo bối đang làm gì đó?”

Tiểu Bình An lẩm bẩm đáp: “Đang tìm trứng chim.”

Chắc chắn là nàng đã học theo nhị ca của mình! Chuyện này khiến Phùng phu nhân cùng đám nha hoàn cười đến nghiêng ngả, bụng đau như thắt.

Trước kia, mỗi khi hồi tưởng đến những chuyện cũ, Phùng phu nhân khó tránh khỏi lệ đầm mi. Bà chẳng dám nghĩ ngợi vào ban đêm, bởi nếu không, sẽ thức trắng cả đêm dài. Song trớ trêu thay, thời điểm dễ dàng nhớ lại nhất lại chính là những đêm trường tĩnh mịch.

Giờ đây thì hay rồi, bà đã có thể mỉm cười mãn nguyện.

Trên giường, mi mắt Bình An khẽ động, đôi mắt xinh đẹp hé mở một khe nhỏ, chợt bừng tỉnh giấc. Trong mắt nàng còn vương chút m.ô.n.g lung, ngái ngủ.

Phùng phu nhân thầm nghĩ chắc là mình đã làm kinh động đến con, trong lòng khẽ dấy lên áy náy, liền sửa lại chăn cho Bình An, dịu dàng nói: “Con ngủ tiếp đi, ngủ ngoan nhé.”

Bình An khẽ dụi mắt, lúc này mới nhận ra là Phùng phu nhân.

Sau đó, nàng tự động xích sâu vào bên trong, nhường lại chỗ trống bên ngoài giường. Nàng giơ tay ra, năm ngón tay ngọc ngà xòe rộng, có phần hào phóng vỗ nhẹ mấy cái lên đệm giường mềm mại.

Phùng phu nhân sững sờ trong chốc lát, rồi sau đó, niềm vui mừng lẫn ngọt ngào bỗng trào dâng mãnh liệt, lấp đầy con tim, khiến lòng bà vừa mềm nhũn vừa dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi.

Bà vội vàng đặt ngọn nến xuống, cẩn trọng từng li từng tí mà nằm an tọa lên giường.

Bình An đã ủ ấm sẵn chăn chiếu.

Đêm nay, Phùng phu nhân rốt cuộc cũng an giấc đến bình minh, không còn phiền muộn.

Yến tiệc tẩy trần đã được sắp đặt từ trước khi Bình An đặt chân đến kinh thành. Dẫu biết ngày kia có thể cử hành, song Phùng phu nhân lại cho rằng không thể vội vàng, cần cho Bình An một ngày an tĩnh nghỉ ngơi, sửa sang dung nhan cho thật tươm tất.

Bởi vậy, yến tiệc tẩy trần được định vào ngày thứ ba sau khi Bình An trở về phủ.

Mặc dù vừa từ thôn dã trở về kinh thành, song dáng vẻ của Bình An vẫn không hề khiến người ta phải lo lắng.

Nàng vóc dáng thanh tú, thon thả, mặc gì cũng đều hợp nhãn. Nàng an tĩnh đứng đó, khí chất thanh cao thoát tục, dịu dàng uyển chuyển, chẳng chút thô kệch nào. Thật khó tin rằng nàng đã thất trí và lớn lên ở thôn dã suốt những năm tháng qua.

Về phần lễ nghi, cũng chỉ cần dạy dỗ những lễ tiết cơ bản đối với bậc trưởng bối. Với thân phận cao quý của nàng, trong yến tiệc, cũng chẳng có mấy người cần nàng phải thi hành đại lễ.

Phùng phu nhân nhẹ giọng nói với Bình An về chuyện trong tộc: “Tiết gia chúng ta còn có hai chi tộc khác, đều ngụ tại phố Vĩnh An, ngày mai cũng sẽ đến vấn an con.”

Bình An an tĩnh lắng nghe.

Hổ Phách bưng trà quả tiến vào, khẽ khàng bẩm báo với Phùng phu nhân: “Thái thái, có tin tức hồi đáp từ Vương phủ.”

Phùng phu nhân đứng dậy, cùng Hổ Phách tiến ra gian ngoài. Hổ Phách nhỏ giọng trình bày: “Thiệp mời đã chuyển tới Vương phủ. Hôm nay, Vương phủ đã phái người báo lại, rằng thân thể Điện hạ không được kiện khang, ngày mai e rằng không thể đến dự.”

Phùng phu nhân khẽ gật đầu: “Mọi sự đều nằm trong dự liệu.”

Từ thuở lọt lòng, thân thể Dự Vương điện hạ vốn đã không được kiện khang, những năm gần đây cũng ít khi lộ diện bên ngoài. Chỉ vì thân phận của Bình An đặc biệt, nên vẫn cần phái người thông báo một tiếng với Dự Vương phủ cho phải phép.

Bà nhìn về phía Bình An. Nàng một tay nâng đĩa trà quả, từng ngụm chậm rãi cắn, gương mặt thanh tú hơi hơi ngẩng lên, tay kia đặt chiếc khăn thêu dưới cằm, cẩn thận hứng lấy những mảnh vụn bánh.

Dù nhìn thế nào, nàng cũng đều đáng yêu vô ngần.

Phùng phu nhân cảm thấy vô cùng trìu mến, song rồi lại dấy lên một nỗi u sầu khó tả.

Hôn sự giữa Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương phủ, trong kinh thành có vô số kẻ ngưỡng mộ, thèm khát. Nếu nói một lời đại nghịch bất đạo, thì khả năng Vĩnh Quốc Công phủ có thể trở thành kẻ dưới một người mà trên vạn người, là vô cùng lớn lao.

Điều này ắt phải nói đến thân phận hiển hách của vị Dự Vương kia.

Tiên đế thể chất yếu nhược, tại vị mười năm, vẫn không thể lưu lại long tự. Bởi vậy vào năm cuối đời, Người đã nhận một vị hoàng tử chi thứ làm con thừa tự, chính là Vạn Tuyên Đế hiện tại.

Vạn Tuyên Đế làm Thái tử vỏn vẹn một năm, Tiên đế bệnh nặng băng hà. Ngài kế thừa đại thống, lập trưởng đích tử làm Đông cung Thái tử. Ngài thức khuya dậy sớm, chỉ sau ba tháng, thiên hạ đã bắt đầu hưng thịnh, thái bình.

Thế nhưng, nào ai ngờ rằng ngay lúc này, phi tần được Tiên đế sủng ái nhất là Nguyên thái phi, lại được chẩn đoán mang long thai sáu tháng. Sáu tháng trước đó, chính là lần cuối cùng Tiên đế lâm hạnh phi tần, mà vị phi tần ấy chính là Nguyên thái phi. Việc này Khởi Cư Chú có ghi chép tường tận, nhân chứng cũng đầy đủ cả, không thể chối cãi.

Như vậy thì hay rồi, Vạn Tuyên Đế cùng long thai trong bụng kia, rốt cuộc ai mới là chính thống, thiên hạ đều thầm bàn tán xôn xao, không ngớt.

Sự việc vẫn chưa ngã ngũ, Vạn Tuyên Đế đã muốn thoái vị, trả lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn cho huyết mạch chân chính của Tiên đế. Chư vị triều thần sao có thể đồng ý? Đứa trẻ kia vừa mới chào đời, còn quá nhỏ bé, ngay cả một góc long ỷ cũng không ngồi vừa vặn, huống hồ có thể bình an trưởng thành hay không, vẫn còn là một nghi vấn lớn lao, chưa có lời giải!

Thà rằng tiếp tục ủng hộ một vị đế vương đã trưởng thành, chín chắn, thì hơn vạn lần. Đa số triều thần đều cho rằng Vạn Tuyên Đế đăng cơ là chính đạo, thuận lòng người. Bọn họ ba thỉnh bốn cầu, gần như sắp lấy thân mình đ.â.m vào cột mà c.h.ế.t để biểu đạt lòng trung, Vạn Tuyên Đế mới rơi lệ trên thềm son, đau khổ nhận lấy hoàng vị.

Đương nhiên, huyết mạch chân chính của Tiên đế tuyệt nhiên không thể bạc đãi, hay quên lãng.

Và huyết mạch tôn quý đó, chính là vị Dự Vương điện hạ hiện tại.

Vạn Tuyên Đế đối đãi với đứa con sót lại của Tiên đế ra sao, thiên hạ đều thấy rõ mồn một. Người đối với "người đệ đệ" kém mình hơn bốn mươi tuổi này vô cùng nhân hậu, điều ấy rõ như ban ngày.

Nếu chỉ dừng ở đây, Dự Vương chỉ là một vị Vương gia giàu sang phú quý. Tuy đã bỏ lỡ cơ hội lên ngôi hoàng đế, nhưng sự phú dụ này hiếm có ai sánh bằng. Hơn nữa, hoàng thất tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.

Nhị tiểu thư của Vĩnh Quốc Công phủ khi đó được chỉ hôn cho Dự Vương.

Nhưng mười mấy năm trôi qua, Vạn Tuyên Đế đã già yếu, thân thể cũng không còn cường tráng. Thái tử đương triều đã xấp xỉ tứ tuần, song dưới gối lại chỉ có toàn nữ nhi, không có thái tôn nối dõi.

Người đời thường nói, phong thủy xoay vần. Chờ đến khi Vạn Tuyên Đế và Thái tử trăm tuổi, e rằng Dự Vương vẫn còn sống khỏe mạnh.

Triều thần trong lòng đều rõ, thay vì lại tìm một người trong tôn thất để nhận làm con thừa tự, không bằng trả lại ngôi vị cho huyết mạch của Tiên đế.

Vì thế, hôn sự giữa tiểu thư của Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương không còn đơn thuần là chuyện phú quý thông thường, mà còn khiến biết bao nhiêu người ghen tị.

Phùng phu nhân trước đây thấy hai cô nương trong nhà vì hôn sự này mà âm thầm tranh giành, luôn cảm thấy phiền lòng. Nếu Bình An còn ở đây, sao đến lượt các nàng.

Bây giờ Bình An đã thực sự trở về, Phùng phu nhân nhìn mối hôn sự này lại cảm thấy không hài lòng. Chuyện hoàng gia, nào dễ nhúng tay vào?

Bản thân bà quản lý cả phủ Quốc Công đã đủ mệt mỏi, huống hồ là chốn thâm cung.

Phùng phu nhân thở dài. Hổ Phách lại nói: “Còn có một chuyện, dưỡng huynh Trương gia nói muốn dẫn Nhị cô nương ra ngoài du ngoạn.”

Phùng phu nhân nói: “Chuyện này sao có thể được. Hôm nay không phải đã bảo Hạo ca nhi dẫn hắn đi dạo kinh thành rồi sao? Ngươi đuổi hắn đi, cứ nói cô nương không tiện.”

Bà thầm nghĩ, quả nhiên như lời Tần lão phu nhân đã nói, nên hạn chế việc dưỡng huynh Trương gia qua lại với Bình An. Mới ngày thứ hai, hắn đã tìm cách đưa tiểu Bình An ra ngoài, thật không rõ hắn có mưu đồ gì.

Bà trở lại phòng, Bình An vừa ăn xong một miếng điểm tâm nhỏ, Thải Chi đang lau tay lau mặt cho nàng.

Phùng phu nhân cười rót trà cho nàng: “Món điểm tâm này là thứ con yêu thích thuở nhỏ, nay nếm thử thấy có ngon miệng không?”

Bình An gật đầu. Từ khi đến Quốc Công phủ, nàng được ăn rất nhiều món ngon.

Nàng đón lấy chén trà, còn chưa kịp nhấp một ngụm, bỗng nghiêng tai lắng nghe, nói: “Nương, đại ca tìm con.”

Phùng phu nhân theo bản năng cho rằng nàng nói đến Tiết Chú, nói: “Nó đang ở chỗ phụ thân con…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe từ chân trời vọng lại một tiếng sư tử hống kinh thiên động địa, âm thanh vang dội: “Bình An —— Ra ngoài chơi —— Ra chơi —— Chơi ——”

Bình An chớp mắt mấy cái: “Vâng.”

Phùng phu nhân: “…”

Rốt cuộc không thể để Trương Đại Tráng gào thét ầm ĩ như vậy, thật thất lễ khôn cùng. Tần lão phu nhân tất sẽ giận dữ khôn nguôi.

Phùng phu nhân không phải muốn trói buộc Bình An, chỉ là cảm thấy không yên tâm. Bà không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò Thải Chi không ngừng: “Trông coi cô nương cẩn thận, đừng để nàng đến gần bờ sông, cũng không được ra khỏi kinh thành, gọi thêm mấy người hầu đi theo…”

Lại dặn Bình An: “Không được giao du với người ngoài.”

……

Ngoài nghi môn của Quốc Công phủ, Trương Đại Tráng cao lớn vạm vỡ. Tiết Hạo đi bên cạnh Trương Đại Tráng, trông có vẻ gầy yếu hơn hẳn.

Tiết Hạo xoa xoa lỗ tai.

Hôm nay hắn định dẫn Trương Đại Tráng đi du ngoạn một vòng, Trương Đại Tráng lại khăng khăng đòi mang theo Bình An. Không được thì hắn lại tự mình "gọi" Bình An ra, khiến người ta đau cả tai. Thật không biết là thói quen gì dưỡng thành nơi thôn dã!

Lúc này, thấy Bình An đội mũ che mặt bằng lụa trắng, cùng nha hoàn Thải Chi và Thanh Liên từ nghi môn bước ra, Trương Đại Tráng cười ha ha: “Tiểu muội, đi thôi, ca dẫn muội đi chơi!”

Tiết Hạo vội nói: “Nhị muội muội, nhị ca dẫn muội đi chơi!”

Hắn liếc nhìn Trương Đại Tráng, thầm nghĩ, Bình An là Nhị muội muội mà chính tay hắn tìm về, Trương Đại Tráng là gì chứ?

Trương Đại Tráng trừng mắt đáp trả. Bình An cũng là tiểu muội của hắn, những người nửa đường xuất hiện này là gì chứ?

Trên đường từ Hoãn Nam về đây, hai người đã không ít lần so đo hơn thua, Bình An cũng đã quen.

Đây là lần đầu tiên nàng đội mũ che mặt, khẽ thổi làn lụa sa trắng rủ xuống trước mặt. Lụa sa lay động, làm nổi bật dung nhan mỹ lệ của thiếu nữ, làn da trắng như ngọc, ẩn ẩn hiện hiện, vừa thần bí lại vừa thoát tục.

Nếu Tiết Hạo không biết Trương Đại Tráng ở Hoãn Nam đã có hôn sự, lại thực lòng coi Bình An như muội muội, hắn ắt hẳn đã nghi hoặc dụng tâm của y.

Nhưng hôm nay Trương Đại Tráng thực sự có "dụng tâm khác".

Hôm qua hắn đã đi dò la trước trong kinh thành, trước tiên dẫn Bình An đến Lâm Giang Tiên dùng súp thang bao.

Lâm Giang Tiên là danh tửu lầu nổi tiếng ở kinh thành. Đúng như tên gọi, nó được xây dựng bên bờ sông, có thể ngắm nhìn bờ sông liễu rủ tơ mềm bay lả lướt, mặt nước xanh biếc tựa ngọc bích, những thuyền hoa nhẹ nhàng lướt sóng.

Quả là một thú tiêu khiển tao nhã.

Tiết Hạo lại là thường khách của Lâm Giang Tiên. Hắn có phòng riêng ở đây, đây chính là địa bàn của hắn. Nên đã nhanh tay hơn Trương Đại Tráng, tìm tiểu nhị gọi món.

Cuối cùng, còn khiêu khích liếc nhìn Trương Đại Tráng một cái.

Trương Đại Tráng nắm chặt nắm đấm, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, hắn miễn cưỡng nhịn xuống, nói: “Đã có phòng rồi, vậy ta cùng tiểu muội đi lên trước.”

Tiết Hạo: “Đi đi, phòng chữ Thiên ở gian phòng đầu tiên bên trái, đừng đi nhầm.”

Trương Đại Tráng khẽ hừ một tiếng, đoạn liếc nhìn Thải Chi và Thanh Liên. Dù các nàng theo sát phía sau song vẫn giữ một khoảng cách nhất định, hắn có thể nhân cơ hội lặng lẽ nói chuyện riêng với Bình An.

Hắn cố gắng hạ giọng: “Tiểu muội, ta có chuyện này muốn nói với muội, muội chớ kinh ngạc.”

Bình An đăm chiêu nhìn hắn.

Trương Đại Tráng: “Ta nghe ngóng được, hình như muội đã có hôn ước, hơn nữa là với một vị Vương gia đương triều!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.