Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 50
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:31
Trong Vĩnh Quốc công phủ, ba vị cô nương Tiết gia tuy không đến nỗi ngày ngày quấn quýt bên nhau, nhưng phần lớn thời gian quả thực đã cùng nhau trú tránh cái rét buốt.
Điều này cũng khiến cho kỳ nghệ của Bình An tiến bộ vượt bậc.
Thoáng cái đã đến tháng Chạp, trong phủ cũng bắt đầu tất bật sắm sửa lo liệu, các viện cũng tấp nập mở kho ban phát hồi môn.
Các cô nương Quốc công phủ khi xuất giá, đều có định mức sáu ngàn lượng bạc, điền trang phố xá cũng không ít. Ngoài ra, từ Di Đức Viện còn ban thêm ba ngàn lượng bạc, cùng một đôi ngọc như ý lưu truyền từ triều đại trước đến tận nay.
Tại Xuân Hành Viện, Tiết Hãn ban tặng một bức mặc bảo, điều này hiển nhiên là dành cho con rể. Phùng phu nhân thì tặng riêng Tiết Tĩnh An hai ngàn lượng bạc.
Mặc bảo: một bộ tranh vẽ quý.
Ngay cả Tiết Hạo cũng chẳng hề kém cạnh, nhân dịp vừa lĩnh bổng lộc triều đình, hắn đã phóng tay mua sắm rất nhiều trâm cài trân quý.
Tiết Tĩnh An không khỏi động lòng cảm kích.
Nàng vốn thầm nghĩ mình thân là thứ nữ, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng ở chỗ Lâm di nương, chẳng được Phùng phu nhân mấy phần ưu ái. Quốc công phủ có thể ban cho mình một phần hồi môn năm ngàn lượng đã là quá hậu hĩnh, nào ngờ thực tế còn vượt xa mọi mong đợi.
Nếu là trước kia, khi nhìn thấy danh sách quà tặng này, nàng chắc chắn sẽ lo lắng nhiều hơn là vui mừng, sợ rằng phúc phận mình không đủ gánh vác ân sủng hậu hĩnh đến thế.
Giờ đây nàng mới thấu hiểu, nếu không tự lập tự cường, cứ mãi e dè lo toan, thì trong đời ắt sẽ gặp phải vô vàn phiền phức tựa Ngọc Tuệ, trái lại chỉ thêm phần phiền não.
Tiết Tĩnh An đang xem danh mục quà tặng thì Lâm di nương từ phía sau vọng lại tiếng nói: "Tĩnh Nhi, hồi môn của con có những gì, mau đưa ta xem nào."
Đây vốn là tịnh thất riêng của Tiết Tĩnh An, vậy mà Lâm di nương chưa hỏi qua đã tự tiện xông vào. Tiết Tĩnh An vội vàng thu lại danh sách, đáp: "Chẳng có gì."
Lâm di nương lời nói cao vút: "Ta đây cũng không được phép xem sao?"
Tiết Tĩnh An đáp: "Dạ, nương không được xem."
Gần đây nàng mới hay tin, nhà ngoại của Lâm di nương vẫn luôn ngửa tay xin xỏ bạc tiền từ bà ta. Nếu Lâm di nương biết hồi môn của nàng phong phú đến vậy, chắc chắn sẽ tìm mọi cách đòi hỏi, thà rằng cự tuyệt ngay từ đầu, đỡ cho đến lúc đó phải tiến thoái lưỡng nan.
Thấy nữ nhi giấu diếm hồi môn, Lâm di nương tức thì tối sầm mặt: "Ngươi quả thực tự coi mình là thiên kim tiểu thư Quốc công phủ sao? Chính ca nhi Lâm gia đường đường là vị tiến sĩ, ngươi cũng dám xứng làm nương tử của y ư?"
Lời lẽ cay nghiệt chốn nhân gian, tựa hồ tháng sáu mà vẫn lạnh buốt thấu xương. Tiết Tĩnh An cố nén chua xót nơi khóe mắt, đôi mi cong khẽ rũ xuống, đáp: "Phụ mẫu đã ban lệnh, tam thư lục lễ chu toàn, cớ gì lại không xứng?"
"Nương, di nương, người lo sợ con bỏ rơi người, song chèn ép con thì được lợi lộc gì? Người có ơn sinh thành dưỡng dục đối với con, song cũng không thể giày xéo con cái đến mức này."
Sắc mặt Lâm di nương tức thì trắng bệch, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ đây ánh lên tia kinh ngạc cùng tức giận. Nhưng Tiết Tĩnh An chẳng thèm để ý đến bà ta nữa, lập tức quay gót rời đi.
Ngày hai mươi tháng Chạp, thiên cát chi nhật đã được Khâm Thiên Giám định ra. Tuyết trên các phố xá đã được dọn dẹp, chất thành đống trắng xóa hai bên đường.
Vĩnh Quốc Công phủ hôm nay gả nữ nhi, song không tổ chức đại hôn linh đình tại bổn phủ. Buổi sáng chỉ bày biện vài mâm cỗ chay, trước là để chiêu đãi khách khứa thân quyến trong phủ, tối đến mới đến Trấn Viễn Hầu phủ thụ yến.
Bình An thức dậy từ tinh mơ, khi sương mai còn giăng lối. Thải Chi chải cho nàng kiểu tóc đan loa kế cầu kỳ, cố định bằng chiếc thoa bạc hình hoa đào điểm phấn ngọc tinh xảo. Nàng khoác lên mình chiếc áo bông kẹp lụa vân màu xanh ngọc bích, trong trẻo tinh khôi tựa búp măng non chớm nở.
Trời se lạnh, nàng ôm chiếc lò sưởi tay, sải bước đến Minh Vu Viện.
Tiết Tĩnh An đã thức dậy sớm hơn nàng cả canh giờ, dung mạo đã điểm trang đâu vào đấy. Mái tóc được vấn gọn trong chiếc mũ phượng nạm ngọc phỉ thúy tinh xảo, khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm thêu họa tiết cát tường như ý. Trong lòng nàng có chút bồn chồn, khẽ hỏi: "Muội... muội thấy thế nào?"
Bình An ngắm nghía thật kỹ, không hề qua loa, đáp: "Mỹ lệ."
Tiết Tĩnh An khẽ thoáng vẻ ngượng ngùng.
Hỷ bà cười nói: "Có tỷ muội trong nhà tiễn đưa, ngày sau Đại cô nương chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, cùng phu quân trăm năm hòa hợp, gia đình êm ấm!"
Tuy chỉ là lời chúc may mắn nhưng Tiết Tĩnh An lại vô cùng tâm đắc. Nàng nắm lấy tay Bình An, cảm thấy bớt căng thẳng hơn bội phần.
Sau khi thăm tân nương, Bình An vừa ra khỏi Minh Vu Viện, chợt có thanh âm xa lạ cất lên: "Nhị cô nương!"
Bình An quay đầu lại, nhìn thấy nàng Tiết Tĩnh An có năm phần diện mạo tương tự Lâm di nương, nên trong lòng nàng đã đoán được thân phận của đối phương.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiết Tĩnh An, thân phận thiếp thất của Lâm di nương không được phép lộ diện, chẳng thể đường hoàng mà đến diện kiến nàng.
Vị di nương đột ngột gọi Bình An lại, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an, đây lại là lần đầu tiên bà được tiếp xúc với Nhị cô nương. Đối diện với đôi mắt trong veo, lạnh lùng như sương tuyết của nàng, Lâm di nương chợt nhớ đến những lời đồn đại không hay mình từng nghe về nàng trước kia. Lòng bà không khỏi dâng lên cảm giác hổ thẹn, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Bà lắp bắp: "Nhị cô nương, ta muốn... ta muốn nhờ người chuyển một vật cho Tĩnh Nhi, chính là Đại tỷ tỷ của muội, không biết có tiện không?"
Bà cẩn trọng hỏi, nếu Bình An từ chối cũng là lẽ thường tình, nào có chuyện thiếp thất lại dám đứng trước mặt đích nữ, tùy tiện sai bảo một tiểu thư như người hầu kẻ hạ.
Bình An không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng chìa một bàn tay ngọc ngà về phía bà.
Lâm di nương vừa khẩn trương vừa kinh ngạc, vội vàng đưa vật kia cho Bình An. Ngàn vạn lời muốn bày tỏ, rốt cuộc chỉ có thể thốt lên một tiếng: "Đa tạ..."
Bình An chậm rãi đáp: "Không cần khách sáo."
Nàng cầm đồ vật rồi rời đi, Lâm di nương nhìn theo bóng dáng nàng. Bà biết chắc chắn nàng sẽ giao món đồ tận tay Tiết Tĩnh An, cảm giác an tâm ấy đột nhiên khiến đôi mắt bà ngấn lệ, chợt có những giọt châu rơi xuống.
Không lâu sau, trên phố Vĩnh An vang lên tiếng sáo tiêu, tiếng trống rộn ràng, tân lang Lâm Ấu Tuân đã tới.
Tiết Tĩnh An được hỷ bà dìu ra khỏi phòng, tấm khăn voan đỏ thắm che kín dung nhan nàng. Vừa đi được vài bước, nàng chợt nghe tiếng Bình An gọi: "Tỷ tỷ."
Chân nàng chưa kịp chạm sảnh ngoài, Tiết Tĩnh An đã vội dừng bước. Nàng khẽ vén tấm khăn voan, nhìn thấy Bình An đưa cho mình một vật nhỏ.
Đó là một chiếc túi thơm màu đỏ thêu bốn chữ "Bách niên hảo hợp". Vải vóc thượng hạng, hoa văn lại vô cùng tinh xảo, dù đặt giữa đống hồi môn trân quý cũng chẳng hề kém cạnh.
Tiết Tĩnh An ngẩn người: "Là muội tự tay thêu sao?"
Bình An đáp: "Không phải muội." Nàng có bao giờ động đến kim chỉ đâu cơ chứ.
Tiết Tĩnh An vốn biết rõ điều này, nàng hỏi vậy là vì nàng nhìn ra đây chính là đường may của Lâm di nương. Nữ công gia chánh của nàng đều do Lâm di nương đích thân chỉ dạy, lẽ nào nàng lại không thể nhận ra?
Nàng chỉ là không muốn tin, bởi lẽ từ ngày cãi vã với Lâm di nương cho đến tận ngày xuất giá, nàng chưa hề nói với bà một lời nào.
Nàng ngẩng đầu lên, phía sau cánh cửa hé mở của Minh Vu Viện, dường như có một bóng hình đang ẩn mình. Vì e ngại thân phận thiếp thất sẽ mang đến điều xui rủi, ảnh hưởng đến nữ nhi của mình, bà đã lùi sâu vào bên trong.
Tiết Tĩnh An cố nén tiếng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói với Bình An: "Đa tạ muội."
Tiếp đó là nghi thức bái biệt phụ mẫu rồi lên kiệu hoa. Suốt chặng đường Tiết Tĩnh An đều nắm chặt chiếc túi thơm.
Nàng thầm nghĩ, giá như nương cứ đối xử tệ bạc với nàng, có phải tốt hơn không?
Nếu Lâm di nương luôn đối xử tệ với nàng thì nàng đã có thể dứt khoát buông bỏ, mặc kệ bà. Nhưng tình cảm mẫu tử, phụ tử trên đời lại cứ éo le đến vậy, khiến người ta vừa yêu vừa hận, quả thực khó lòng dứt bỏ.
…
Tiết Tĩnh An đến tiền viện bái biệt phụ mẫu. Thải Chi dẫn Bình An men theo hành lang, cũng chuẩn bị tiến vào tiền viện.
Bình An chợt hỏi: "Sau khi xuất giá, chẳng thể về nhà nữa sao?"
Thải Chi đáp: "Vẫn có thể, chỉ là không còn được ở lại nhà nữa. Một tháng đôi ba lần gặp mặt đã là vô cùng may mắn."
Nàng không nói, những cô nương gả đi xa, có khi cả đời cũng chẳng thể đoàn tụ với người thân được mấy bận.
Bình An chậm rãi gật đầu, nàng đã hiểu vì sao đại tỷ tỷ lại khóc, bởi lẽ, xuất giá chính là biệt ly.
Thì ra xuất giá là như vậy.
Bên ngoài cửa thùy hoa, sân trước đã chia thành hai bên cho nam khách và nữ khách. Tiếng chúc rượu mừng vang lên không ngớt, khiến Tiết Hãn và Phùng phu nhân đều rạng rỡ hẳn lên.
Hôm nay không chỉ vui mừng vì trưởng nữ xuất giá, mà còn bởi Dự Vương lại đích thân đến dự tiệc của Tiết gia. Theo lẽ thường, tiệc gả nữ nhi tất nhiên chẳng thể nào long trọng bằng tiệc cưới thê tử.
Dự Vương không đến dự tiệc của Lâm gia ở Trấn Viễn Hầu phủ mà lại đến Tiết gia, nói khoa trương một chút, chính là ngụ ý đứng về phía Tiết gia.
Đây là thể diện của Tiết gia, ngay cả người vốn thanh liêm như Tiết Hãn, cũng không khỏi cảm thấy nở mày nở mặt.
Bình An đến sau, Phùng phu nhân liền sai người mang cháo gạo thơm nấu cùng tôm bóc vỏ đến, giữ nàng lại bên cạnh dùng bữa. Bình An dùng bữa rất chậm rãi, nàng múc từng muỗng, từ tốn thưởng thức hương vị.
Ăn xong, Bình An không vội trở về mà đứng ở bờ tây của hồ Ninh Thúy. Trên trời, một vầng thái dương vừa ló rạng, chiếu rọi mặt hồ đóng một tầng băng mỏng, sáng lấp lánh như dát bạc.
Nàng khẽ hé đôi mắt trong veo, ngây ngốc ngắm nhìn mặt hồ.
Một loạt tiếng bước chân trầm ổn chợt vang lên từ phía sau, một bóng đen cao lớn bao trùm lấy dáng hình mảnh mai của nàng.
Bình An không hề nhúc nhích, giọng nói vẫn điềm tĩnh, chắc chắn: "Là Vương gia."
Dứt lời, như thể muốn công bố đáp án của mình, nàng chậm rãi quay đầu lại. Quả nhiên, người đứng đó chính là Bùi Thuyên.
Bùi Thuyên thu trọn vẻ tự nhiên, hồn nhiên của nàng vào đáy mắt.
Đầu ngón tay hắn khẽ cong, miết nhẹ vào lòng bàn tay mình. Hắn bỗng cảm thấy khao khát được che đi đôi mắt trong sáng ấy của nàng, bởi e rằng nếu không, những dục niệm thầm kín trong tâm trí hắn sẽ chẳng còn nơi nào để ẩn giấu.
Hắn im lặng thật lâu, sau đó mới cất giọng trầm thấp: "Người tuyết lần trước ta tặng, đã tan rồi."
Bình An: "Vậy thì nặn một cái khác."
Nói xong, nàng thật sự đảo mắt tìm kiếm tuyết bên hồ. Vạt tuyết quanh đó đều bị quét sang hai bên, đã kết thành băng cứng.
Vừa trông thấy một chỗ tuyết sạch, nàng đưa tay chạm vào. Làn da nàng tựa ngọc trắng, mềm mại như mỡ đông, đầu ngón tay lại càng trắng hơn cả bạch tuyết. Thế nhưng vừa chạm vào tuyết, đầu ngón tay nàng tức thì ửng hồng vì cái lạnh thấu xương.
Tim Bùi Thuyên khẽ thắt lại, hắn lập tức nắm lấy tay nàng, kéo khỏi vạt tuyết kia.
Ngón tay hắn to, khớp xương thô to rõ rệt, lòng bàn tay hơi thô ráp, chai sần vững chãi, cứng rắn. So với tay hắn, đầu ngón tay Bình An mềm mại tựa hồ bánh nếp mới ra lò.
Lần đầu tiên cảm nhận bàn tay to lớn và thô ráp như vậy, nàng khẽ "a" lên một tiếng, đầu ngón tay tự nhiên khẽ động, dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay hắn.
Giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt trên, như cào xé, chạm đến tận sâu thẳm nơi mềm yếu nhất trong trái tim hắn.
Ánh mắt Bùi Thuyên trở nên thâm trầm, hắn siết nhẹ đầu ngón tay nàng, tựa lời cảnh cáo thầm lặng, không cho nàng tiếp tục làm càn.
Bình An ngây người, nàng nghi hoặc nhìn hắn, khẽ khàng hỏi: "Sao vậy?"
Tuy làm hành động như vậy nhưng đôi mắt trong ngần của nàng lại thuần túy, không hề vương chút bụi trần tạp niệm.
Bùi Thuyên từ tốn nới lỏng tay: "Không có gì."
Bình An cũng cảm thấy chỗ tuyết này không thích hợp, bởi tuyết quá đỗi lạnh lẽo. Lòng nàng khẽ bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Bùi Thuyên đáp: "Không cần làm."
Người tuyết kia cũng không tan chảy, vẫn đang ở trong băng thất.
Bình An lại hiếm khi cố chấp, nói: "Phải làm."
Nàng khẽ chỉ vào chính mình, đáy mắt ánh lên vẻ trong trẻo, chuyên chú nhìn hắn không chớp, nói: "Để nó thay ta gả đi, được chăng?"
Bình An: Người tuyết sẽ làm thế mạng cho ta!
Bùi Thuyên: "..."