Đích Nữ Về Phủ, Vương Gia Cấm Từ Hôn - Chương 54

Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:32

Đoàn người Vĩnh Quốc Công phủ tuy đã rời khỏi con phố náo nhiệt kia, Bình An vẫn thường xuyên ngoảnh lại nhìn về phía những món đồ đã mua, thỉnh thoảng còn dừng bước đếm đi đếm lại cẩn thận.

Đếm xong, Bình An khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không mất thứ gì.”

Thải Chi và Thanh Liên thấu hiểu, Ngọc Cầm đã khơi gợi lại cho Bình An vài ký ức không mấy vui vẻ. Thuở con thỏ trắng bị mất tích, Bình An đã từng hồn xiêu phách lạc một thời gian dài.

Dù sao cũng ở trên đường lớn, mấy người bọn họ vừa nhìn đã biết là người nhà quyền quý, quả thực có vài tên trộm vặt chuyên nhắm vào.

Thải Chi lưỡng lự, không biết có nên bảo người mang những món đồ đã mua về phủ trước hay không.

Nhìn kỹ lại, một cỗ kiệu như xé màn sương mù mà tiến đến. Trần xe làm bằng gỗ xích kim quý giá, khảm ngọc tinh xảo, màn che bằng lụa hồng vân thượng hạng, họa tiết mây trôi mềm mại. Bốn phu kiệu nâng kiệu, bước chân vững chãi, lướt đi giữa phố xá đông nghịt người, những dải cờ rủ bên kiệu vẫn không hề lay động.

Phía trước kiệu có người giơ biển “Tị”, dân chúng xung quanh tự giác nép sang một bên. Bên cạnh kiệu là Lưu công công.

Bên trong xe, thắp một ngọn đèn lưu ly, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa.

Một bàn tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng như ngọc, khẽ lật qua trang văn kiện tiếp theo.

Bùi Thuyên ngồi ngay ngắn trong kiệu. Y vừa cùng Vạn Tuyên Đế và Thái tử dùng xong bữa tiệc Nguyên tiêu trong cung, vừa rời cung liền xem xét văn thư. Bởi vì hiện giờ y tiếp quản Hộ bộ và Lại bộ nên công việc vô cùng bận rộn.

Y vốn thích yên tĩnh, nhưng vì phải đến Lâm Giang Tiên gặp vị tiền các lão đã về hưu vài năm trước, cũng là lão sư của y, nên mới bất đắc dĩ phải len lỏi giữa dòng người đông đúc.

Song, đường phố có ồn ào đến đâu cũng không liên quan gì đến y.

Bùi Thuyên lật sang trang tiếp theo.

Bỗng nhiên, kiệu dừng lại, một bàn tay nhỏ bé từ bên ngoài khẽ vén rèm lên, đưa vào trong kiệu một xâu kẹo hồ lô.

Bùi Thuyên: “…”

Hắn dùng ngón tay vén rèm lên. Nhìn thấy giữa ánh đèn rực rỡ, Bình An đội mũ sa, dung mạo ẩn hiện, khó lòng nhìn rõ. Xâu kẹo hồ lô nàng đang cầm, đầu trên gần như chạm vào chóp mũi hắn.

Bùi Thuyên khẽ nhướng mày, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ xâu kẹo hồ lô qua lớp giấy bọc, nói: "Ta không dùng."

Bình An chậm rãi nói: "Cất đồ."

Thải Chi nói: "Vừa rồi trên đường gặp Ngọc Cầm quận chúa..."

Bùi Thuyên khẽ cười nhạt: "Ngươi thử xem đây là chốn nào rồi."

Bình An ngẫm nghĩ, đáp: "Là nơi của Vương gia."

Nơi của Vương gia, chính là nơi an toàn, cất đồ ở đó sẽ không sợ bị người khác lấy trộm.

Bùi Thuyên khẽ cụp mắt, hàng mi đen như lông quạ dưới ánh đèn sáng che khuất đáy mắt, tạo thành một mảng màu mực đậm nhạt không đều.

Một lát sau, hắn nhận lấy xâu kẹo hồ lô trong tay Bình An: "Cất đi."

Cất món thứ nhất thì sẽ có món thứ hai, thứ ba, thứ tư. Bình An đem tất cả những món đồ chơi nhỏ đã mua nhét hết vào trong kiệu của Bùi Thuyên.

Năm nay là năm Hợi, trên bàn bày một con heo nhỏ đan bằng tre, trông rất ngốc nghếch. Chính nàng đã mua món đồ chơi nhỏ giá vài văn tiền này, còn sợ bị người khác lấy mất.

Bùi Thuyên dùng ngón tay búng nhẹ, lật ngược nó lại.

Vừa mới buông rèm kiệu xuống, hắn cầm lấy văn thư lên xem dòng đầu tiên, khóe mắt lại thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia thò vào. Lần này nàng cầm một chiếc hoa đăng, khẽ lay động.

Bùi Thuyên nhận lấy.

Một lát sau, bàn tay kia lại thò vào, cầm một con diều lắc qua lắc lại.

Bùi Thuyên lại nhận lấy.

Lần nữa, bàn tay thò vào cầm một con d.a.o gỗ nhỏ, vẫy vẫy.

Hắn không động đậy, không nhận lấy con d.a.o gỗ nhỏ. Bình An cũng không vén rèm lên nhìn, cứ thế mò mẫm tìm cái bàn rồi đặt con d.a.o gỗ nhỏ xuống, sau đó rút tay lại rất nhanh.

Bùi Thuyên khẽ nheo mắt.

Bên ngoài kiệu, Lưu công công cười nói: "Cô nương thật giống như chim nhỏ tha mồi, kiên nhẫn tha từng 'cành cây' về làm tổ."

Bùi Thuyên: "..."

Nhìn lại những món đồ chơi nhỏ kia, hắn đột nhiên cảm thấy chúng thuận mắt hơn nhiều phần.

Bên ngoài, ban đầu khi kiệu của Dự Vương phủ bị chặn lại, những người qua đường xung quanh đều kinh ngạc, không biết là cô nương nhà nào lại to gan như vậy, dám cả gan chặn kiệu của Dự Vương phủ.

Nhìn kỹ, nàng vận một bộ giao lĩnh bằng lụa Hàng Châu thêu hoa màu hồng phấn, váy áo tung bay, dáng người cao ráo thanh tú. Tuy đội mũ sa không nhìn rõ dung mạo, nhưng cổ tay trắng nõn như sương tuyết, dưới ánh đèn lấp lánh vô cùng xinh đẹp. Tấm mành che mặt càng khiến nàng thêm phần thần bí, thoát tục như tiên nữ, phong tư thanh nhã.

Giao lĩnh: Áo có cổ giao nhau.

Hẳn là nàng ỷ vào dung nhan hơn người mà tự ý tiến cử chăng? E rằng vị cô nương kia phải thất vọng rồi, Dự Vương vốn không màng nữ sắc!

Chẳng mấy chốc, kiệu của Dự Vương phủ đã tự động dừng chân bên đường.

Chúng nhân đều kinh ngạc. Không lâu sau đó, những món đồ vị cô nương nọ vừa mua trên phố đều được chất vào trong kiệu của Dự Vương phủ, cứ như thể đó là vật sở hữu của riêng nàng vậy.

Chúng nhân sửng sốt, nhìn kỹ lại chiếc kiệu, quả nhiên không nhìn lầm, đích thị là kiệu của Dự Vương phủ!

Vương gia tính tình vốn kiêu ngạo, lại là người sẽ kế vị ngai vàng sau này, cớ sao lại đối đãi tùy tiện đến thế?

Bởi lẽ đang ở nơi công cộng, Lưu công công bèn lệnh cho Lý Kính cùng các thị vệ đang hộ giá xuất hiện, vây quanh thành một không gian riêng, hòng ngăn những ánh mắt tò mò dòm ngó của chúng nhân.

Lại thấy cảnh Dự Vương vén một góc rèm nhìn ra bên ngoài, lúc này Tiết Bình An đã đi đến sạp hàng kế tiếp, Lưu công công không khỏi hỏi: "Điện hạ có muốn xuống kiệu không?"

Bùi Thuyên buông rèm xuống, nhàn nhạt đáp: "Không cần."

Hắn không thích chốn đông người, vừa vô vị, lại vừa ồn ã.

Chợt nghe một tiếng nam tử vang lên: "Tiết Nhị cô nương!"

Bình An khẽ dừng bước, dõi mắt về phía người vừa cất lời.

Đó là một chàng công tử tuấn tú, dung mạo có phần quen thuộc. Bình An ngẫm nghĩ, nàng chắc hẳn đã từng gặp qua hắn.

Từ Nghiên đã nhìn thấy đoàn người của Tiết Bình An từ xa. Nàng đi cùng sáu bà tử, tuy đội mũ che mặt nhưng hắn liếc một cái đã nhận ra.

Đến gần nhìn thấy Thải Chi và Thanh Liên, hắn càng chắc chắn hơn, vội vã gọi nàng lại, tự giới thiệu: "Ta là Từ Nghiên của Ninh Quốc công phủ."

Bình An khẽ "ồ" một tiếng, nghe qua như chút ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi.

Trong lòng Từ Nghiên dâng lên một nỗi chua xót, quả nhiên nàng không hề nhớ đến hắn. Mặc dù bọn họ đã gặp nhau vài lần, nhưng hắn chỉ là một kẻ không mấy quan trọng trong số những người Tiết Bình An quen biết.

Để được nàng khắc ghi trong lòng, hóa ra lại khó khăn đến nhường này.

Hắn còn định trò chuyện thêm với Bình An vài câu, liền thấy một người đang khoan thai bước xuống kiệu, chẳng phải là Dự Vương điện hạ hay sao?

Từ Nghiên nhất thời á khẩu không nói nên lời. Bùi Thuyên đi đến bên cạnh Bình An, hắn nhìn Từ Nghiên khẽ nhướng mày, tuy khóe môi khẽ cong nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo thấu xương.

Từ Nghiên vội vàng chắp tay hành lễ: "Dự Vương điện hạ."

Bùi Thuyên khẽ cười một tiếng tựa có như không, cất lời: "Từ chủ sự, tháng ba năm nay ngươi cũng sắp thành gia lập thất rồi."

Dự Vương điện hạ lại biết ngày thành thân của mình, trong lòng Từ Nghiên chấn động dữ dội, nhưng hắn không chút vinh hạnh, chỉ thấy như đứng trên đống lửa, sống lưng chợt ớn lạnh.

Hắn thấp giọng đáp: "Dạ, dạ."

Bùi Thuyên khẽ nói: "Chúc mừng."

Từ Nghiên vội vàng đáp: "Đa tạ điện hạ."

Bùi Thuyên liếc mắt sang Bình An, đoạn nói: "Đi thôi."

Bình An hiểu rằng, thành thân là một hỷ sự. Nàng đã nhớ ra, Từ Nghiên chính là người họ Từ, là ca ca của Từ Mẫn Nhi.

Vì vậy, nàng cũng khẽ cất lời, dịu dàng chúc: "Chúc mừng."

Chỉ trong khoảnh khắc đó, lời nói vừa thốt ra của nàng khiến Từ Nghiên đột nhiên cảm thấy những ảo tưởng hắn ấp ủ bấy lâu nay chợt vỡ tan tành như bong bóng xà phòng. Nỗi tiếc nuối ấy khiến hắn thất thần, đến mức Bùi Thuyên và Bình An đã rời đi tự bao giờ hắn cũng không hay hay biết.

Đến khi bừng tỉnh, hắn mới phát hiện giữa trời tháng Giêng se lạnh mà bản thân lại toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

Bình An bước theo Bùi Thuyên vài bước, xung quanh có thị vệ vây thành một khoảng không gian riêng, tương đối thoải mái, nhưng Thải Chi và những người khác lại bị lạc lại phía sau.

Nàng ngoảnh đầu nhìn lại một lần, rồi lại một lần nữa.

Bùi Thuyên dừng bước, một tay chắp sau lưng, những ngón tay khẽ xoa nhẹ khớp xương, hơi thở bỗng trở nên nặng nề. Chẳng lẽ, nàng còn muốn quay lại chúc mừng thêm một tiếng nữa?

Bình An chỉ dõi mắt về một hướng, tấm mành che mặt khẽ áp vào đôi gò má nàng, làm nổi bật đường cong mềm mại trên gương mặt thanh tú của nàng.

Nàng khẽ nói: "Ở đó, đông người quá."

Từ Nghiên sớm đã bị nàng quên bẵng, đôi môi mím chặt của Bùi Thuyên chợt giãn ra, dõi theo ánh mắt nàng nhìn về phía đối diện, quả nhiên ở khoảng đất trống đầu phố bên kia đang tụ tập rất đông người.

Bên đó có người đang biểu diễn tạp kỹ, hài tử cưỡi trên vai phụ thân, vỗ tay reo hò không ngớt, có một phụ nhân bế đứa bé còn quấn tã đứng chênh vênh trên ghế, ngóng cổ dõi nhìn, khắp phố chợ nhất thời náo nhiệt vô cùng.

"Thật kỳ diệu!"

"Làm lại lần nữa!"

Vì có quá nhiều người vây quanh, từ bên ngoài chỉ có thể thấy ánh lửa tựa rồng, thình lình xẹt ngang giữa không trung.

Dù Bình An có nhón chân lên cũng chẳng tài nào nhìn thấy gì.

Lưu công công thấy tình cảnh đó, bèn hỏi: "Điện hạ, có cần cho người giải tán đám đông này không?"

Bùi Thuyên còn chưa kịp cất lời, Bình An đã lắc đầu, khẽ nói: "Không cần đâu."

Lưu công công cố ý lấy lòng Tiết cô nương, vội nói: "Nếu không cô nương sẽ chẳng nhìn thấy được gì mất, chúng ta hãy lệnh cho đám người này tránh ra, rồi tiến đến phía trước mới có thể xem rõ, sẽ chẳng ai chen lấn cùng cô nương."

Bình An khẽ khựng lại, nàng chậm rãi nói: "Sự náo nhiệt này là của toàn thể bá tánh, chỉ có như vậy mới thực sự là náo nhiệt."

Lưu công công sửng sốt, lập tức kinh ngạc vô ngần. Hắn chưa từng nghĩ một cô nương trông vẻ dịu dàng yếu đuối lại có thể thốt ra những lời thấu tình đạt lý đến nhường ấy. Khiến hắn cảm thấy bản thân sống uổng phí bao nhiêu năm trời, gương mặt bất giác nóng bừng lên như bị lửa đốt.

Hắn cố nén sự xấu hổ trong lòng, hỏi: "Cô nương không xem nữa ư?"

Song, Bình An vẫn rất muốn xem, nàng nói: "Xem một chút là đủ rồi."

Rồi nàng lại khẽ nhón chân lên. Nếu quả thực không nhìn thấy thì đành chịu vậy.

Khi nàng định từ bỏ ý định, lại nghe Bùi Thuyên hỏi: "Xem một chút là đủ sao?"

Bình An vừa gật đầu xác nhận, đột nhiên, Bùi Thuyên vòng tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: "Vịn vào ta."

Giây tiếp theo, Bình An cảm thấy toàn thân bỗng chốc nhẹ bỗng, tầm nhìn xung quanh đột nhiên rộng mở ra.

Nàng đã được Vương gia nhấc bổng lên cao.

Chừng ba nhịp thở, trước khi thu hút sự chú ý của đám đông, Bùi Thuyên đặt nàng xuống, đôi chân Bình An nhũn cả ra, vẻ mặt nàng ngơ ngác lạ thường.

Hắn đỡ lấy nàng, khẽ hỏi: "Nàng đã nhìn rõ chưa?"

Đã nhìn thấy rõ rồi ư?

Bình An mơ hồ nghĩ, nàng dường như đã thấy rất nhiều điều, lại tựa hồ chẳng hề hay biết gì.

Rõ ràng đôi mắt đang mở, thế nhưng trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng, trong tâm trí duy nhất một ý niệm: Bàn tay của Vương gia lớn quá đỗi, ôm trọn cả vòng eo nàng.

Thân thể của Vương gia cũng nóng bỏng khôn cùng, dẫu cách lớp y phục mỏng manh, luồng hơi nóng vẫn không ngừng lan tỏa, khiến toàn thân nàng cũng trở nên hừng hực.

Nàng không tài nào lý giải được cảm giác này là gì, chỉ cần suy nghĩ thêm chút, cái đầu nhỏ bé đã muốn choáng váng. Nàng ngẩng đầu, xuyên qua lớp sa mỏng che mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Thuyên.

Nàng cất giọng thì thầm, chỉ mình hắn mới có thể nghe thấy, âm cuối khẽ run rẩy: "Vương gia, sao ngài lại... rắn rỏi quá đỗi."

Những đường nét cơ thể thiếu niên dưới lớp áo cẩm bào quả thực vô cùng hữu lực, lồng n.g.ự.c vững chắc áp chặt vào người nàng, cánh tay cũng xiết lấy nàng.

Bùi Thuyên: "..."

Trong đôi mắt đen tựa màn đêm của hắn cuộn trào muôn vàn cảm xúc phức tạp, ngón tay hắn khẽ ấn lên môi Bình An, trầm giọng nói: "Có những lời, giờ phút này vẫn chưa thể thốt ra."

Bình An ngơ ngác: "..."

Bùi Thuyên: Dẫu ta không muốn nghe lời đùa cợt, nhưng những lời muội nói quả thực quá đỗi trực bạch.

Bình An: Vậy sao? Còn cảm giác 'hừng hực' thì nên nói thế nào đây?

Bùi Thuyên: ...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.