Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 175

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:54

“Là người giúp việc ở nhà họ Triệu phải không?” Giọng Lục Nghiễn lập tức trở nên nhẹ nhõm và tự nhiên hơn.

“Đúng thế, lần này tôi đúng là nợ người ta một cái ân tình lớn. Phải tra từng khu một, đúng kiểu mò kim đáy bể.” Vương Chí Phương tranh thủ khoe công.

Vừa nói, ông ta vừa đọc lại địa chỉ cụ thể của Hương Thảo cho Lục Nghiễn nghe.

“Cảm ơn, hôm nào tôi mời ông ăn cơm.”

Vương Chí Phương cười:

 “Ăn cơm thì khỏi, hai ngày tới cho tôi tăng ca, hoàn thành nốt hai mô hình từ Thượng Hải gửi đến là được.”

“Biết rồi!” Lục Nghiễn liếc nhìn hai mô hình mang từ cơ quan về.

 “Tôi đang tăng ca đây, có điều làm ở nhà thôi. Ngày mai sẽ giao cho ông.”

Lục Nghiễn từ trước đến nay chưa bao giờ để chậm trễ chuyện chính sự, Vương Chí Phương rất hài lòng với điểm này ở anh.

Cúp máy xong, Lục Nghiễn gọi cho Chu Hàn, bảo Văn ca và Dương Hoa Phương đến Dương Thành một chuyến.

Dặn dò xong việc, anh vừa tiếp tục tháo mô hình, vừa ghi chép dữ liệu, vừa chờ điện thoại.

Một lúc lâu sau, chuông điện thoại cuối cùng cũng reo lên lần nữa.

“A lô?”

Nghe thấy giọng vợ mình, Lục Nghiễn kiềm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi:

 “Bên đó mọi việc ổn chứ?”

“Ổn cả rồi, em đón được mẹ rồi, định đưa bà đi chơi mấy hôm rồi về. An An sao rồi?”

Lục Nghiễn liếc sang con trai đang ngoan ngoãn ngồi lật sách bên cạnh:

 “Nó rất ngoan, chỉ là rất nhớ em. Tối qua còn nằm mơ gọi mẹ.”

Thẩm Thanh Nghi nghe đến câu này, không chịu nổi nữa:

 “Vậy để em mua vé tàu ngày kia, chắc ngày kia nữa là về đến nơi.”

“Được!” Lục Nghiễn nhìn con trai một cái đầy mãn nguyện, rồi hỏi tiếp:

 “Bên em có cần giúp gì không?”

“Không cần đâu, chị Hi Nghênh sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Chị ấy luôn đối xử tốt với em, anh đừng lo.”

“Vậy là tốt rồi. Em với mẹ chung sống ổn chứ?”

Thẩm Thanh Nghi cười:

 “Lần này thái độ của bà ấy khá tốt. Em đang nghĩ sẽ đưa mẹ về, không muốn để mẹ đến nhà họ Triệu nữa. Căn nhà nhỏ mới mua kia vừa hay có thể để mẹ ở.”

“Nếu mẹ đồng ý thì em cứ đưa về.”

Nếu Hàn Lan Chi có thể chấp nhận anh, Lục Nghiễn cũng chẳng có gì phản đối.

“Được rồi, nếu không còn chuyện gì, em cúp máy nhé!” Thẩm Thanh Nghi nói.

“Chờ đã!” Tay cầm điện thoại của Lục Nghiễn siết chặt lại.

“Còn chuyện gì nữa?” Thẩm Thanh Nghi hỏi.

Một lúc sau, giọng anh vang lên:

“Anh cũng nhớ em như An An vậy.”

Thẩm Thanh Nghi sững người, sau đó nở nụ cười ngọt ngào đáp lại:

“Em cũng vậy.”

“Vậy là sao?”

Thẩm Thanh Nghi thầm nghĩ, không biết từ bao giờ khả năng hiểu ý của Lục Nghiễn lại kém thế này, nhưng vẫn kiên nhẫn nói:

 “Nhớ anh và An An.”

Trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Lục Nghiễn hài lòng cúp máy.

Sau khi gọi xong, An An mới ngẩng đầu hỏi ba:

 “Ba ơi, hôm qua con thật sự mơ thấy mẹ à?”

Lục Nghiễn có chút chột dạ đáp:

 “Có thể con mơ thật, cũng có thể là ba mơ.”

An An hiểu ra, đôi mắt đen láy chớp chớp, cười nói:

 “Vậy chắc chắn là con mơ, lần sau để con trực tiếp gọi cho mẹ nhé.”

Lục Nghiễn xoa đầu con trai, mỉm cười:

 “Được!”

Còn Thẩm Thanh Nghi sau khi cúp máy, bỗng thấy nhớ con vô cùng, cũng nhớ Lục Nghiễn, còn nhớ cả món ăn do Lục Thải Tình nấu.

Cô rời khỏi thư phòng, đi sang phòng của Hàn Lan Chi.

Vừa bước vào đã thấy bà nằm uể oải trên giường, hoàn toàn không còn vẻ vui mừng sau khi mua đồ như lúc về.

“Mẹ, mẹ sao thế ạ?”

Hàn Lan Chi hơi nhấc mí mắt nhìn cô:

 “Con chẳng biết giận gì cả hả?”

Ăn cơm mà còn cười cười nói nói với hai chị em nhà người ta, thật khiến bà tức chết.

“Giận gì cơ ạ?”

“Cô ta khinh thường con như vậy.” Hàn Lan Chi nói.

Thẩm Thanh Nghi bật cười:

 “Chuyện đó không phải quá bình thường sao ạ? Nói trắng ra lại hay. Con quen chị Hi Nghênh bao nhiêu năm rồi, chị ấy tính vốn vậy, miệng thì độc nhưng người lại rất tốt.”

Tâm trạng của Hàn Lan Chi lúc này cực kỳ tệ. 

Bà ta có thể ghét bỏ đứa con gái này, nhưng người khác thì không có quyền khinh thường nó.

Thẩm Thanh Nghi thấy bà không nói gì, lại lên tiếng:

 “Mẹ, ngày kia con sẽ đi mua vé tàu, con muốn đưa mẹ đến Kinh Đô, chờ xong vụ kiện thì mẹ đừng về Dương Thành nữa. Ở Kinh Đô, con có một căn hộ nhỏ ở khu vườn Bân Giang, để cho mẹ ở.”

“Mẹ nghe gì thế này, con lấy đâu ra nhà nhỏ?”

“Lúc đó mẹ cho con mười nghìn, con lại lấy thêm hai mươi nghìn từ chỗ Lục Nghiễn, cộng thêm chút tích góp thường ngày, rồi mua được căn đó.”

Hàn Lan Chi hơi kinh ngạc:

 “Lục Nghiễn có thể cho con hai mươi nghìn cơ à?”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu:

“Vâng!”

“Cậu ta đào đâu ra lắm tiền thế? Không phải là…”

 Trong mắt bà, cái gã mọt sách kia giống hệt như lão Thẩm—suốt ngày chỉ biết sách vở, chẳng có mưu cầu kiếm tiền gì cho ra hồn.

Lương hơn bốn trăm tệ, ăn uống đủ thứ, chưa kể còn phải nuôi cả một đám ma cà rồng trong gia đình nhà anh ta, làm gì còn tiền dư?

Thẩm Thanh Nghi do dự một chút rồi đáp:

 “Anh ấy tiết kiệm nhiều năm mới có được.”

Hai mươi nghìn mà cũng gọi là tiết kiệm nhiều năm?

 Hàn Lan Chi bắt đầu không vui—bà không muốn nửa đời còn lại của mình sống tằn tiện như thế.

“Thanh Nghi, mẹ về lần này, cái gì cũng nghe theo con. Nhưng con có thể giúp mẹ tìm lại bản thảo tay củaba con được không?”

Thẩm Thanh Nghi nhíu mày:

“Vậy mẹ nói thử xem bản thảo đó có giá trị gì?”

Hàn Lan Chi im lặng một lúc lâu rồi nói:

“Có người ra giá rất cao để mua.”

“Cao là bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Nghi chợt nhớ đến những lời mà Lục Nghiễn đã nói với cô hôm trước.

“Dù sao thì cũng đủ để mẹ con mình nửa đời còn lại không phải lo cơm áo.”

 Hàn Lan Chi đã sống mấy năm làm mệnh phụ trong nhà họ Triệu, bà ta hoàn toàn không muốn quay lại cuộc sống thiếu thốn như trước.

Nói xong, bà thấy Thẩm Thanh Nghi cứ đứng im như khúc gỗ, sắc mặt không cảm xúc.

 Bà ta liền vội giải thích:

 “Đó là thứ mà ba con còn nợ mẹ. Nhất là ông ấy thực sự có lỗi với mẹ.”

Trái tim Thẩm Thanh Nghi như lạnh ngắt. Cái nhìn của cô với Hàn Lan Chi cũng lạnh dần, giọng nói không còn sự ôn hòa như trước:

 “Ba chưa từng có lỗi với mẹ, chỉ là không làm một người chồng khiến mẹ hài lòng mà thôi.

Không hài lòng, thì mẹ có thể góp ý. Nếu ba không thay đổi, mẹ có quyền ly hôn. Nhưng sao mẹ phải oán trách, phỉ báng, rồi phản bội ba?”

Hàn Lan Chi trừng to mắt:

 “Con bảo mẹ ly hôn? Thế hệ bọn mẹ lúc đó làm gì có ai ly hôn!

Huống hồ mẹ đã có con, nếu không vì con, mẹ đã chẳng phải nhẫn nhục theo ông ta bao năm như vậy.

Còn nữa, mẹ phản bội ông ấy lúc nào? Ông ấy c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ mẹ còn phải thủ tiết cả đời chắc?”

Thẩm Thanh Nghi hít sâu một hơi. Cuối cùng, lại quay về lỗi của cô sao? Cô thấy cực kỳ chán nản, bèn quay lại vấn đề ban đầu:

 “Con không có bản thảo đó.”

Hàn Lan Chi không tin:

 “Chẳng lẽ cái lão c.h.ế.t tiệt đó đưa cho Lục Nghiễn rồi?”

“Có con ở đó, sao có thể đưa cho Lục Nghiễn được? Chẳng lẽ trong lòng ba, con gái ruột lại không bằng con rể?”

 Thẩm Thanh Nghi rất sợ bà nghĩ theo hướng đó.

Hàn Lan Chi lập tức đứng bật dậy khỏi giường, nhìn Thẩm Thanh Nghi như thể đang nhìn một kẻ ngốc:

 “Là do con không hiểu ông ta thôi.”

“Sau khi mẹ đi, phòng làm việc của ba bị người ta lục tung hết cả. Có thể bản thảo đã bị kẻ có dã tâm lấy cắp rồi.”

 Thẩm Thanh Nghi nói dối.

Thấy Hàn Lan Chi trông như đang suy nghĩ gì đó, Thẩm Thanh Nghi lại bổ sung:

 “Con và Lục Nghiễn sống chung với nhau bao lâu nay, những đồ đạc của anh ấy con đều biết rõ. Trong nhà không hề có đồ gì thuộc về ba cả.”

Sắc mặt Hàn Lan Chi trông rất khó coi.

 Người biết về cuốn bản thảo của Thẩm Hoài Sơn không nhiều, mà Triệu Hoài lại là một trong số đó. 

Bà nghĩ tới đây thì không thể ngồi yên nổi nữa.

“Ngày mai mẹ phải về nhà họ Triệu.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.