Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng Được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng! - Chương 176
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:54
Nghe đến câu đó, Thẩm Thanh Nghi bỗng nhiên không còn tâm trạng dỗ dành nữa, lạnh nhạt nói:
“Mẹ, mẹ có thể đừng bướng bỉnh như vậy được không?”
“Bản thảo đó rất có khả năng là Triệu Minh lấy đi rồi, mẹ phải đích thân hỏi cho rõ ràng.”
Thẩm Thanh Nghi hít một hơi sâu, hỏi thẳng:
“Mẹ tìm bản thảo là định bán cho ai?”
Hàn Lan Chi lúc này mới phản ứng lại, đúng là vì quá gấp gáp nên rối trí.
Nếu thật sự là Triệu Minh lấy, thì ông ta đâu cần phải vội bỏ tiền ra mua của bà ta?
Nghĩ đến đây, bà lập tức như quả bóng bị xì hơi, hoàn toàn mất khí thế.
Một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Nghi một cái, cuối cùng yếu ớt gật đầu:
“Ngày kia mẹ theo con về.”
Thẩm Thanh Nghi thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Hạ Húc Duy không đến. Thẩm Thanh Nghi cùng Hạ Hi Nghênh đi chọn cho mẹ cô năm bộ quần áo.
Tiền là do Thẩm Thanh Nghi bỏ ra, mà Hạ Hi Nghênh cũng không từ chối.
Chỉ là khi nghe nói ngày mai Thẩm Thanh Nghi sẽ đi mua vé tàu, cô ấy hơi ngạc nhiên:
“Gấp vậy sao?”
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười gật đầu:
“Ừ, cũng không thể làm phiền mọi người quá lâu được.”
“Là vì nhớ An An rồi hả?”
“Cũng hơi nhớ, nhưng chủ yếu vẫn muốn giải quyết cho xong chuyện này.”
Hạ Hi Nghênh làm ra vẻ tiếc nuối:
“Anh chị vừa mới từ Cảng Thành trở về, còn nói muốn đưa em đi gặp một nhà thiết kế ở Dương Thành nữa đó.”
Việc này trước đây Hi Nghênh đã từng nhắc qua, nói là muốn sắp xếp cho cô học nâng cao, còn định ký tên vào tác phẩm giúp cô, tạo dựng thương hiệu cá nhân cho cô.
Hiện giờ trong nước chưa có khái niệm này, nhưng Thẩm Thanh Nghi từng nghe thầy Tiền nhắc đến.
Đối với việc nâng cao danh tiếng cá nhân, đúng là có lợi ích rất lớn.
Thẩm Thanh Nghi có phần d.a.o động, ngập ngừng:
“Có thể để lần sau được không?”
“Hai ba ngày cũng không được à?”
Hi Nghênh nhướng mày nhìn cô, “Em đến một chuyến đâu dễ dàng gì.”
Thấy Thẩm Thanh Nghi không lên tiếng, Hạ Hi Nghênh biết cô đã động lòng, bèn nói tiếp:
“Vụ kiện của em cũng đã để đó bao lâu rồi, đâu phải vội trong một hai ngày? Hay là theo chị về nhà họ Hạ một chuyến, gặp anh chị. Mẹ chị nghe nói em đến đây, vui lắm luôn, còn đuổi cả bà cụ đi để tiếp đãi đó.”
Thẩm Thanh Nghi ngạc nhiên. Lần trước cô thật sự cảm nhận được sự không thân thiện từ bà cụ, nhưng đứng ở góc độ của bà thì cảnh giác là điều rất bình thường.
Giống như Hi Nghênh đã nói, chỉ riêng khuôn mặt của Hạ Tịch Học, cộng thêm địa vị của nhà họ Hạ ở Dương Thành, thì người mưu tính đến cậu ta đâu có ít.
Không ngờ bà Hạ lại khách sáo như thế.
Thẩm Thanh Nghi thấy cảm động:
“Vậy em đi gặp bác gái một chút, nhưng hôm nay vẫn phải đi mua vé tàu.”
Hạ Hi Nghênh chiều theo ý cô:
“Được, lát nữa chị bảo Tôn Ninh đi mua giúp em. Còn cần làm gì nữa thì cứ nói một thể, chị bảo người lo cho hết.”
Thẩm Thanh Nghi trong lòng thấy ấm áp, mỉm cười đáp:
“Chuyện này em tự làm được.”
“Em lại khách sáo rồi. Như chị thì chưa bao giờ khách sáo với em. Em đưa gì chị cũng vui vẻ nhận. Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, còn khách sáo gì nữa.
Nói thật, với những lợi ích mà em mang đến cho Hạ thị, thì đãi ngộ này đâu tính là gì.”
Hi Nghênh cười, đôi môi đỏ cong cong, vẻ kiêu ngạo toát ra từ khí chất.
“Vậy thì… hay chị đổi thành tiền mặt cho em đi.” Thẩm Thanh Nghi cũng cười.
“Không đùa đấy chứ? Bằng sáng chế của Lục Nghiễn đã kiếm được một khoản tiền lớn như vậy, ly hôn rồi mà không chia cho em chút nào sao?”
Thẩm Thanh Nghi lắc đầu:
“Ly hôn là em đề nghị, tôi nào có mặt mũi để đòi tiền anh ấy? Nhưng chuyện nàychị tuyệt đối đừng nói với mẹ em nhé.”
Hạ Hi Nghênh hơi nhướng mày.
Cô tất nhiên sẽ không nói cho dì Hàn biết chuyện này. Loại người như bà ấy, cô đã gặp nhiều. Không hẳn là xấu, nhưng vừa thực dụng lại hư vinh, còn rất tự cho mình là đúng.
Từ hôm qua sau khi bà ta nói mấy lời kia với Thẩm Thanh Nghi, thái độ liền lạnh hẳn đi.
Lúc ăn cơm cũng mặt nặng mày nhẹ.
“Yên tâm đi, chuyện này chị không nói với ai đâu.”
Cam đoan xong, cô ấy lại cười đùa:
“Chị còn đang tính chờ cơ hội bàn chuyện bằng sáng chế với Lục Nghiễn kìa, không thể để người khác biết dễ nói chuyện như vậy được.”
Thẩm Thanh Nghi bật cười:
“Chị thật là…”
“Thật là cái gì?”
“Đầu óc toàn nghĩ chuyện làm ăn.” Thẩm Thanh Nghi trêu.
Hạ Hi Nghênh làm bộ đau khổ:
“Trọng trách nhà chị đều đổ lên đầu chị, em nói xem tôi không nghĩ cũng không được mà!”
“Cũng đúng thật.”
“Nhưng chị thật không ngờ, em lại thật sự ly hôn. Em nỡ rời xa Lục Nghiễn sao?”
Hạ Hi Nghênh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ý vị.
Thẩm Thanh Nghi thở dài một hơi thật sâu:
“Không nỡ.”
Hạ Hi Nghênh nghe vậy thì hiểu ngay, trong lòng âm thầm mặc niệm hai giây cho đứa em trai ngốc nhà mình.
Nó muốn gì, cô và cả nhà đều có thể cho, nhưng riêng Thẩm Thanh Nghi thì khó thật sự.
Nhưng trớ trêu là, nó lại chẳng thể buông bỏ người con gái này.
“Cũng phải, Lục Nghiễn ưu tú như vậy, không nỡ cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Hi Nghênh cũng khó xử, cô muốn tranh thủ chút lợi cho em trai mình, nhưng cũng không muốn làm Thẩm Thanh Nghi phải khó chịu.
Nói đến chuyện ly hôn với Lục Nghiễn, rõ ràng có thể thấy Thẩm Thanh Nghi vẫn còn buồn lắm, lòng cô cũng rối như tơ vò.
Cô ấy khuyên nhủ:
“Dù chúng ta từ nhỏ đã được dạy phải hiếu thuận, nhưng cũng cần xem người và xem đúng – sai. Chị thấy em đừng quá nghe theo dì Hàn nữa.”
“Cảm ơn chị, em hiểu rồi.”
Thẩm Thanh Nghi chân thành đáp, rồi vỗ nhẹ vai cô ấy, “Nhưng em cũng hiểu hoàn cảnh của mình. Ngoài An An ra, bà ấy là người thân duy nhất còn lại của em trên đời.”
Thẩm Thanh Nghi không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa, liền đổi sang giọng nhẹ nhàng:
“Đi thôi, đi gặp bác Ngô.”
Từ lúc Thẩm Thanh Nghi cùng Hạ Hi Nghênh ra ngoài, Hàn Lan Chi cứ thấp thỏm không yên, ngồi trên sofa bứt rứt trong lòng.
Bà đứng dậy xuống tầng dưới, liền chạm mặt Triệu Sở.
Bà không có sắc mặt gì tốt với anh ta:
“Cậu làm sao biết tôi ở đây?”
Triệu Sở cười tươi:
“Bố tôi quan tâm dì, nên sai tôi đến hỏi xem, chuyện bản thảo thế nào rồi?”
“Con bé không có.” Hàn Lan Chi lạnh giọng đáp.
“Cô ta nói mà dì tin à?”
“Năm đó sau khi ba nó gặp chuyện, trong nhà bị lục tung cả lên.”
Hàn Lan Chi nói xong, lại nhớ đến chuyện Triệu Mộng đến tìm Thẩm Thanh Nghi lần trước, sắc mặt lập tức đen sầm lại:
“Cậu về đi, vụ làm ăn này không xong đâu.”
Triệu Sở vẫn không nhúc nhích:
“Tôi thấy cô ta đang lừa dì, hay là để tôi thử một lần?”
Hàn Lan Chi nhìn nụ cười nham hiểm trên mặt đứa con riêng này, trong lòng dâng lên một cơn lạnh buốt:
“Ta cảnh cáo cậu, đừng có mà tính kế ccon bé, nếu không nhà họ Hạ sẽ không tha cho cậu đâu.”
Triệu Sở tỏ vẻ khinh thường:
“Dì Hàn, sao dì lại ngốc thế? Lục Nghiễn thì thôi đi, còn nhà họ Triệu chúng tôi buôn bán kinh doanh, vốn không thích dính vào mấy chuyện quyền lực đấu đá. Còn cái nhà họ Hạ ấy à, chẳng qua chỉ là có tí tiền thôi, tôi sợ họ làm gì chứ?”
Sắc mặt Hàn Lan Chi lập tức tái nhợt:
“Triệu Sở, dù sao ta cũng là trưởng bối của cậu, làm ơn ăn nói cho cẩn thận.”
“Dì không lấy được thứ mà nhà họ Triệu cần, thì dì không phải trưởng bối của tôi.”
Triệu Sở nói trắng ra không chút nể nang.
“Vậy nên trong mắt các người, giá trị của tôi ở nhà họ Triệu cũng chỉ nằm ở bản thảo đó thôi sao?”
Hàn Lan Chi gần như không dám tin.
Triệu Sở tuổi còn trẻ, không như Triệu Minh biết giấu giếm, mọi thứ đều lộ ra hết trên mặt:
“Chứ còn gì nữa? Bố tôi nuôi dì bao năm nay, giờ dì lại bảo không có bản thảo?”
Trước đây khi Thẩm Thanh Nghi chưa ly hôn với Lục Nghiễn, chẳng ai dám động đến cô.
Lần trước Triệu Sở nổi giận ra tay, nhà họ Triệu lập tức bị bên trên cảnh cáo, còn bản thân anh ta bị Triệu Minh nhốt lại cấm túc cả tháng trời.
Hàn Lan Chi bật cười lạnh tự giễu. Bỗng thấy mình đúng là ngu xuẩn, sao lại tin lời gã Triệu Minh kia suốt bao năm không gặp vẫn một lòng một dạ với bà ta?
Nhưng thực ra bà cũng chưa từng yêu Triệu Minh.
Người bà ta yêu nhất – luôn luôn là bản thân mình.
Đã không kiếm được lợi ích gì từ ông ta, lại còn bị dòm ngó tính toán…
Vậy thì chẳng bằng – xé toạc cái mặt nạ ra sớm cho xong!