Pháo Hôi Quá Cuồng: Đế Tôn Nàng Trọng Sinh - Chương 36: Nàng Yêu Cầu Một Mình Trưởng Thành

Cập nhật lúc: 13/12/2025 06:02

Mộc Mính Phỉ cũng vô cùng chú ý dưới chân, mỗi lần đều phải nhìn cho rõ ràng mới có thể đặt chân lên. Có thể thấy được, nàng đã cẩn thận hơn nhiều sau cú ngã vừa rồi của Mộc Băng Vân. Mộc Băng Vân cũng không nghĩ tới dùng lại chiêu trò vừa rồi lần thứ hai. Hiện tại đã gần đến đích rồi, sử dụng những thủ đoạn nhỏ như vậy nhất định sẽ bị người khác thấy, như vậy không tốt lắm, dễ dàng để lại ấn tượng không hay cho những người ở phía trên kia.

Nàng không hề muốn làm cho mọi người đều chán ghét nàng, điều này lại phù hợp tâm tư của Mộc Phong Tuyết.

Tốc độ của Mộc Mính Phỉ nhanh hơn nhiều so với Mộc Băng Vân. Không dùng bao lâu, Mộc Mính Phỉ đã leo lên được 300 thang, giờ phút này cách đích cũng chỉ còn lại 700 thang. Nàng ngẫu nhiên quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn Mộc Băng Vân. Khi nhìn thấy Mộc Băng Vân vẫn đứng nguyên ở thang thứ 9 ngàn, cả người nàng đắc ý không thôi, nàng cảm thấy Mộc Băng Vân đã không thể nào tiếp tục đi lên nữa.

Một phế vật, sao có thể leo lên đến đích của Thang Trời được!

Nghĩ đến đây, Mộc Mính Phỉ đắc ý bước lên một bậc thang. Cứ như vậy, cách một khoảng thời gian, Mộc Mính Phỉ lại có thể tiến lên một bước.

Trong lúc này, Mộc Băng Vân vẫn luôn không hề động đậy. Càng ngày càng nhiều người vượt qua nàng. Cuối cùng, tất cả mọi người đã bước vào trong phạm vi một ngàn thang, mà nàng vẫn còn ở thang thứ 9 ngàn. Điều này khiến Âu Dương Li cũng có chút sốt ruột, chẳng lẽ nàng thật sự không được sao? Vì sao nàng không dùng Đan Dược? Chỉ cần dùng Đan Dược lập tức khôi phục thể lực, là có thể theo kịp bước chân của mọi người.

Mặt trời cũng càng ngày càng cao, còn kém hai canh giờ nữa. Trong vòng hai canh giờ, muốn trèo lên 999 thang cuối cùng, kia thật sự rất khó, đối với Mộc Băng Vân mà nói là vô cùng khó khăn. Nàng tuy có đột phá, nhưng cũng chỉ có thực lực Võ Giả nhị giai. Âu Dương Li có chút thất vọng.

Phó Tập Lẫm vẫn chưa nói lời nào, tầm mắt hắn vẫn luôn ở trên người Mộc Băng Vân, một khắc cũng không rời đi.

Hắn nhìn thấy nàng chậm rãi đứng lên, dưới trọng lực khổng lồ, thân thể nàng đứng thẳng tắp, thần sắc lạnh nhạt, hơi ngửa đầu nhìn lên phía trên. Chỉ là ánh mắt nàng híp lại, vì ánh mặt trời. Ánh mặt trời làm nàng thấy không rõ hết thảy ở phía trên.

Hắn lại có thể nhìn rõ ràng hết thảy ở phía dưới, bao gồm tất cả biểu cảm trên mặt nàng.

Thần sắc nàng không giống như là từ bỏ. Nắm tay hắn nắm chặt lại được buông lỏng ra. Hắn chờ đợi, cô tiểu cô nương đầy người bí mật này, nàng hẳn là có thể đi lên chứ?

Trên tầng mây, Thương Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen trước mặt. Hắn cho rằng Chủ Tử quên mất chuyện quan trọng nào đó, kết quả là chạy tới địa bàn của Lưu Vân Phái để xem cô tiểu cô nương này leo Thang Trời. Đầy mặt bất đắc dĩ, lại không thể không khuất phục dưới dâm uy của Chủ Tử.

Hắn muốn làm một thủ hạ tốt, hắn dễ dàng sao?

“Chủ Tử, Băng Vân cô nương hình như không ổn, có muốn chúng ta ra tay hỗ trợ một chút không?”

Thương Bạch cẩn thận hỏi. Chủ Tử đối với Băng Vân cô nương này thật sự không bình thường a, tặng đồ đạc, còn đem cả ngọc bài của mình tặng đi.

Tầm mắt Thương Úc dừng lại ở bóng dáng màu đỏ kia: “Không cần, nàng có thể đi lên.” Khi nói chuyện, Thương Bạch rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Chủ Tử cong cong, tựa hồ là đang cười.

Thương Bạch vội vàng che đầu. Trời ạ, hắn lại nhìn thấy gì? Tựa hồ từ sau khi Băng Vân cô nương nói Chủ Tử cười lên như vậy sẽ càng đẹp, Chủ Tử liền thường xuyên lộ ra nụ cười kinh tủng này. Mỗi lần thấy, hắn đều hy vọng mình bị mù đi.

“Vậy... Chủ Tử, chúng ta có thể về Tây Châu không? Chuyện bên kia có chút khẩn cấp, ta...”

“Không cần, cứ để cho bọn họ chơi.”

Thương Bạch tê một tiếng, minh bạch ý tứ của Thương Úc. Chủ Tử là muốn để những người kia tự mình chơi trước, chờ đến khi đối phương chơi hòm hòm rồi, lại trở về thu thập sao? Hắn nháy mắt, đột nhiên cảm thấy đây là một quyết định không tồi. Khóe mắt ngắm Mộc Băng Vân, nếu Băng Vân cô nương về sau thực lực dần dần tăng cường, cũng không phải không có khả năng sẽ tới Tây Châu của họ.

“Chỉ là, Chủ Tử, chúng ta khi nào trở về?”

Thương Úc nhíu mày: “Ngày mai, hẳn là không sai biệt lắm.”

Đạt được sự khẳng định của Thương Úc, tâm tình Thương Bạch cũng tốt lên, cả người nhẹ nhàng nằm xuống trên mây trắng. Kiễng chân bắt chéo, một bộ dáng hưởng thụ.

“Lăn xuống đi!”

Thương Bạch run lên: “Chủ Tử, Thương Bạch sai rồi, Thương Bạch đứng ngay đây!”

Thương Bạch vội vàng xoay người đứng dậy, đứng không chớp mắt ở phía sau Thương Úc, nghiễm nhiên là một bộ dáng hộ vệ, tư thế đều vô cùng tiêu chuẩn, chỉ là biểu cảm có chút không đúng.

Mây trắng huyền khí tốt đẹp như vậy, vốn dĩ có thể nằm, không cho nằm thì ngồi cũng được, Chủ Tử lại còn không cho ngồi, cố tình muốn hắn đứng, điều này làm hắn vô cùng rối rắm.

“Di, Băng Vân cô nương động, Chủ Tử, nàng động...” Thương Bạch thấy ánh mắt Thương Úc đã có biểu cảm "Ta đã biết", vội vàng ngừng tiếng, không nói nữa. Hảo đi, hắn không nói. Xem ra mọi chuyện này đều nằm trong dự kiến của Chủ Tử a! Chủ Tử vì sao không trực tiếp trợ giúp Băng Vân cô nương nhỉ? Rốt cuộc muốn giúp nàng thì đối với Chủ Tử mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản.

“Nàng yêu cầu một mình trưởng thành, giới tu luyện rất tàn khốc.”

“Ta nghĩ, nàng cũng nghĩ như vậy.”

Thương Úc mang theo nụ cười, vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Vật nhỏ, một vật nhỏ quật cường, chờ mong ngươi lớn lên, trưởng thành lên, ngươi nhất định có thể nở rộ ánh sáng thuộc về ngươi.

Ngạch... Thương Bạch hết chỗ nói rồi. Thân hình vốn dĩ thẳng tắp, giờ phút này lại đứng xiêu xiêu vẹo vẹo lên. Thấy Thương Úc không nói thêm gì, hắn cũng an tĩnh lại.

Mộc Băng Vân mở bừng mắt, thử đem chân đạp lên bậc thang phía trên, thân mình vừa động, liền lên được. Trọng lực trên thân dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Theo sát, nàng lại lần nữa cất bước, lại một lần đi lên một thang.

Một thang, hai thang, ba thang... Mười thang... 50 thang... 500 thang... Khi bước đến 500 thang này, Mộc Băng Vân cả người liền giống như vừa vớt từ trong nước ra, mệt đến bò xuống mặt đất. Phía trước nàng không xa chính là Âu Dương Thanh Thanh. Âu Dương Thanh Thanh tựa hồ có điều cảm ứng, vừa quay đầu lại liền thấy được Mộc Băng Vân nằm bò trên cầu thang, cả người đều kinh ngạc.

Nhanh như vậy??

Biểu hiện hôm nay của Mộc Băng Vân thật sự khiến nàng kinh hãi, một Võ Giả nhất giai tu sĩ cư nhiên có thể đến được nơi đây, thật sự khiến nàng quá kinh ngạc.

Nàng leo lên đến nơi đây, cũng đã dùng hết toàn thân sức lực, hiện tại muốn tiếp tục đi lên thì cần thiết phải dừng lại mấy hơi, đồng thời phải dùng Đan Dược bổ sung sự tiêu hao của mình, lúc này mới có thể kiên trì xuống dưới.

“Băng Vân tỷ tỷ, tỷ còn có thể không?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.