Pháo Hôi Quá Cuồng: Đế Tôn Nàng Trọng Sinh - Chương 37: Còn Có Hai Trăm Thang!!
Cập nhật lúc: 13/12/2025 06:02
Mộc Băng Vân ngẩng đầu, liền thấy Âu Dương Thanh Thanh quan tâm hỏi han, nàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, muội cứ đi lên trước đi!”
Âu Dương Thanh Thanh quan sát một lát, thấy Mộc Băng Vân quả nhiên chỉ là có chút mệt, cũng không có gì đáng ngại, liền bắt đầu tiếp tục leo lên Thang Trời. Thời gian đã sắp đến rồi, nàng phải nhanh chân lên. Tuy rằng người Âu Dương gia bọn họ chẳng qua là đi một chút cho có lệ, nhưng nàng không muốn mất mặt.
Mộc Băng Vân nghỉ ngơi một lát, liền cảm giác được phía sau truyền đến một ánh mắt độc ác, giống như muốn đ.â.m thủng nàng. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên chính là Mộc Mính Phỉ. Khi nàng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm leo lên 500 thang, nhanh chóng lướt qua bên người Mộc Mính Phỉ, ánh mắt Mộc Mính Phỉ sắp nuốt chửng người ta vào bụng.
Họ gặp nhau ở khoảng cách không quá một trăm thang, có thể rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Mộc Mính Phỉ không hề che giấu, một bên lao lực leo lên, một bên hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Băng Vân. Từ trong mắt nàng có thể nhìn ra được vô số khiêu khích.
Mộc Băng Vân chỉ là nhàn nhạt quét nàng một cái, không hề nói gì.
Chính là biểu cảm như vậy, làm Mộc Mính Phỉ càng thêm chán ghét, vì sao cái phế vật này có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng??
Trong ấn tượng của nàng, Mộc Băng Vân chính là phế vật của Mộc gia, vẫn là một đứa con hoang không biết cha là ai!! Trong mắt nàng, người như vậy chính là tràn ngập dơ bẩn, trước mặt nàng cần thiết phải khom lưng, cúi đầu xuống, mới phù hợp cái danh hiệu phế vật kia.
Thế nhưng, cái phế vật này lại dám nhìn xuống nàng??
“Phế vật!” Mộc Mính Phỉ khẩu hình nói, không buông tha nhục nhã Mộc Băng Vân mọi lúc mọi nơi.
Mộc Băng Vân không vì vậy mà bị chọc giận, ánh mắt vô cùng bình đạm. Chẳng qua là bị mắng thôi sao? Kiếp trước bị thóa mạ nhiều năm như vậy, nàng đều có thể tồn tại tốt, những lời mắng mỏ từ miệng Mộc Mính Phỉ bất quá chỉ có ba từ: Phế vật! Con hoang! Tiện nhân!
Đối với những danh tiếng xấu mà nàng đã phải chịu đựng, những lời này thật sự rất nhẹ, giống như gãi ngứa, một chút cũng không thể nào dấy lên nửa điểm gợn sóng trong lòng nàng.
Xoay người, mặc kệ ánh mắt ăn tươi nuốt sống đầy thất thố của Mộc Mính Phỉ, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm những bậc thang còn lại, leo lên, tiếp tục gian nan bước đi, từng bước một. Mỗi một bước đều sẽ làm nàng mồ hôi đầy đầu, mồ hôi trên người cũng không biết đã bị cái y phục này làm bốc hơi hết.
Thương Úc, thật sự cảm ơn ngươi, nếu hôm nay nàng không có cái y phục này, nhất định sẽ vô cùng chật vật.
Mặc kệ trên thân thể ra bao nhiêu mồ hôi, hồng y vẫn phiêu phiêu, tôn lên Mộc Băng Vân, làm nàng trông đặc biệt mỹ lệ, xem đến khiến Mộc Mính Phỉ ở phía dưới phát điên, cái phế vật này vận khí lại tốt như vậy, Huyền Khí y phục, nàng ta cũng không có!! Chẳng lẽ là của mẫu thân ma quỷ kia của phế vật để lại sao? Hơn phân nửa là đúng, nhất định là đối phương giấu đi.
Mộc Băng Vân không để ý đến Mộc Mính Phỉ đang phát điên và thất thố ở phía sau, khoảng cách giữa nàng và Mộc Mính Phỉ cũng dần dần kéo xa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Thanh Thanh, Mộc Băng Vân vượt qua nàng.
Cứ như vậy nhẹ nhàng bước vài bước, tựa hồ trông vô cùng nhẹ nhàng, nếu không phải Âu Dương Thanh Thanh nhìn thấy bộ dáng run rẩy cố hết sức của đối phương, thật sự đã cho rằng Mộc Băng Vân là một cao thủ che giấu thực lực.
“Băng Vân tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, cố lên!”
Lời nói đơn thuần của Âu Dương Thanh Thanh khiến Mộc Băng Vân dừng lại một chút, quay đầu lại lộ ra một nụ cười: “Cố lên!”
Âu Dương Thanh Thanh không ngờ Mộc Băng Vân sẽ đáp lời nàng, tức khắc liền cảm thấy dưới chân sinh lực, lập tức bước liên tiếp vài bậc thang trời. Chờ đến khi nàng muốn cùng Mộc Băng Vân mở miệng lần nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương. Trong lòng lẩm bẩm một câu: Thật nhanh.
Nàng cảm thấy dưới chân mình dường như có sức lực vô tận, bay nhanh đuổi theo.
Vốn dĩ phải nghỉ một chút mới có thể bước xuống một bước, giờ nàng lại liên tục leo lên hai mươi mấy bậc thang trời, điều này khiến chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
“Băng Vân tỷ tỷ, tỷ nhanh quá, ta đuổi không kịp.”
Rốt cuộc, Âu Dương Thanh Thanh thật sự truy không động nữa, cả người dừng lại xuống dưới, dùng Đan Dược khôi phục thể lực. Cảm thấy thân thể tốt hơn một lát, nhưng cảm giác vô cùng bủn rủn quanh thân, còn phải mọi lúc chịu đựng sự áp bách của trọng lực, loại cảm giác này làm nàng không thở nổi.
Mộc Băng Vân không trả lời, bởi vì nàng cũng không đi nổi nữa. Trước mắt nàng còn lại 300 thang, Âu Dương Thanh Thanh còn lại hơn bốn trăm, còn Mộc Mính Phỉ vừa lúc còn lại 500 thang. Người còn lại ít nhất, còn lại 50 thang, trong mắt mọi người, không hề nghi ngờ, người kia chính là người đầu tiên bước lên Thang Trời.
Người dừng ở vị trí thứ hai còn 270 thang. Trước mắt số người phía trước Mộc Băng Vân là 50 người. Phía sau nàng thì nhiều không đếm xuể.
Nàng tính toán sơ bộ, không ít hơn 3000 tân đệ tử đang leo lên Thang Trời. Kiếp trước nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng hùng vĩ như vậy.
Mộc Băng Vân hoãn lại được, thử mại một bước lên phía trên, nhưng làm cách nào cũng vô pháp nâng chân lên được. Không phải thể lực nàng không đủ, mà là trọng lực trên người ép nàng có chút không thở nổi. Điều này đương nhiên sẽ không làm nàng từ bỏ. Đột nhiên, nàng ngã xuống trên mặt Thang Trời, dùng sức kéo thân thể mình hướng lên trên mà trượt đi. Khi nằm bò, trọng lực phải chịu đựng cũng ít đi một chút.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Thanh Thanh, Mộc Băng Vân chậm rãi hướng lên trên mà dịch đi. Cư nhiên có thể như vậy?? Giờ phút này Âu Dương Thanh Thanh cũng cảm thấy muốn đi về phía trước có chút gian nan, nàng không biết rõ ràng yếu hơn mình nhiều như Mộc Băng Vân là làm cách nào mà làm được, nhưng nàng cũng học theo bộ dáng Mộc Băng Vân, làm thân mình nằm bò trên Thang Trời, đột nhiên nàng cảm thấy trọng lực trên người quả thật nhỏ đi nhiều. Bất quá Âu Dương Thanh Thanh là tiểu thư Âu Dương gia, cũng không thể làm ra động tác như vậy. Nàng cẩn thận nghỉ tạm một chút, liền chậm rãi đứng lên, lại tiếp tục trèo lên.
Trọng lực trong Thang Trời, Mộc Băng Vân đã hiểu rõ từ trước, càng hướng lên phía trên, những trọng lực này đều là dựa theo bội số thể trọng của nàng mà gia tăng.
Còn có hai trăm thang!!
Mộc Băng Vân với một tốc độ kinh người, vượt qua những người phía trước, chỉ là cả người nàng đều vô cùng chật vật. Nàng đã cảm giác được, dùng loại phương pháp này đã không còn tác dụng. Cả người dừng lại ở trên mặt Thang Trời, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Người phía sau đương nhiên cũng nhanh chóng đi lên, bất quá một lát lại vượt qua nàng.
Nàng nhắm hai mắt, rồi lại mở ra.
Ánh mắt vô cùng thanh minh, bên trong không có chút tuyệt vọng nào, chỉ có sự quyết tâm vô cùng.
Kéo thân hình nặng trịch, nàng tiếp tục dẫm một bước.
“Phốc ——”
Đột nhiên, Mộc Băng Vân phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, trọng lực lại gia tăng rồi. Giờ phút này ở chung quanh nàng đã có không ít người, đương nhiên chú ý tới nàng. Khi họ nhìn thấy Mộc Băng Vân với thực lực Võ Giả nhị giai có thể đạt tới nơi này, đều vô cùng bội phục.
