Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 61: Giọng Chồng Cậu Nghe Hay Quá
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:45
Do vấn đề góc quay và chiều cao nên những người khác trong cuộc họp video chỉ thấy người bước vào có vóc dáng rất đẹp, phong thái cũng vô cùng ung dung, tao nhã.
Chỉ nhìn khí chất thôi cũng biết đối phương không phải người thường.
Nhưng không nhìn thấy mặt.
Ban đầu, mọi người trong công ty đều tưởng Dung Từ và Úc Mặc Huân có quan hệ mập mờ.
Sau này mới biết Dung Từ đã kết hôn, con cũng đã lớn.
Tuy nhiên, Dung Từ rất ít khi nhắc đến chuyện riêng tư.
Mọi người có thể nói là hoàn toàn mù tịt về chồng của Dung Từ.
Bởi vì Dung Từ quá xinh đẹp, hơn nữa càng tiếp xúc, mọi người càng nhận ra năng lực của cô mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều, thậm chí còn giỏi hơn cả Úc Mặc Huân.
Vì thế, ai cũng tò mò về chồng cô, muốn biết rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới có thể rước được người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như thế này về dinh.
Giờ chồng Dung Từ cuối cùng cũng lộ diện, không ngờ cô lại quay camera đi chỗ khác.
Nhóm Tô Vũ Tuyền đang định trêu chọc vài câu thì Phong Đình Thâm đã lên tiếng trước: “Vẫn đang bận à?”
Dung Từ quay sang nhìn anh: “Ừ.”
Phong Đình Thâm gật đầu, không nói gì thêm, lấy quần áo trong tủ rồi đi vào phòng tắm.
Dung Từ nhìn theo, sau đó tập trung lại vào công việc.
Trong nhóm có hai cô gái.
Không kìm được thốt lên với Dung Từ: “Giọng chồng cậu nghe hay quá đi mất.”
Quả thực Phong Đình Thâm không chỉ đẹp trai.
Giọng nói cũng cực phẩm.
Nghe họ khen Phong Đình Thâm, Dung Từ nhất thời không biết nói gì, đành đáp: “Cảm ơn...”
Giờ cũng không còn sớm nữa, tuy mọi người vẫn còn hứng thú làm việc tiếp nhưng làm việc quá sức cũng không tốt, Úc Mặc Huân định xử lý xong nốt phần này sẽ kết thúc cuộc họp, phần còn lại để ngày mai hoặc ngày kia đi làm rồi tính.
Tuy nhiên, dù là công việc kết thúc cũng tốn khá nhiều thời gian.
Chẳng thế mà Phong Đình Thâm tắm xong đi ra rồi mà họ vẫn chưa xong.
Thấy cô đang bận, Phong Đình Thâm cũng không lên tiếng.
Nhưng Phong Cảnh Tâm đã về.
“Mẹ...”
Nghe tiếng con, Dung Từ nhìn ra cửa, chưa kịp nói gì thì Phong Đình Thâm đã chặn lời: “Mẹ đang làm việc.”
Nghe vậy, Phong Cảnh Tâm nuốt lời định nói xuống, nhìn Dung Từ rồi chạy lại chỗ Phong Đình Thâm, ghé sát tai anh thì thầm: “Ba ơi, tối nay con ngủ với dì Vu Vu được không ạ?”
Phong Đình Thâm gật đầu: “Được.”
Phong Cảnh Tâm vui sướng ôm cổ Phong Đình Thâm, nhất thời quên kiểm soát âm lượng: “Cảm ơn ba!”
May mà lúc này công việc bên phía Dung Từ cũng vừa vặn kết thúc, cô tắt camera, nhìn Phong Cảnh Tâm định nói gì đó thì thấy Lâm Vu đang đứng ở cửa.
Dung Từ khựng lại, mím chặt môi.
Phong Cảnh Tâm và Phong Đình Thâm cũng chú ý đến Lâm Vu.
Phong Đình Thâm đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau, hai người sóng vai rời đi.
Phong Cảnh Tâm nhìn theo, muốn đi cùng nhưng thấy Dung Từ mím môi, sắc mặt có vẻ không tốt nên không đi theo nữa, chỉ khẽ gọi: “Mẹ...”
Dung Từ thu hồi ánh mắt, vừa thu dọn tài liệu và sách vở trên bàn vừa hỏi: “Tắm chưa con?”
“Dạ rồi ạ.”
Dung Từ cũng không hỏi ai tắm cho con bé, chỉ hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
“Buồn ngủ rồi ạ...”
“Buồn ngủ thì đi ngủ đi con.”
Nghe vậy, Phong Cảnh Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, mẹ cũng nghỉ sớm nhé.”
“Ừ, mẹ biết rồi, chúc con ngủ ngon.”
“Chúc mẹ ngủ ngon.”
Nói xong, Phong Cảnh Tâm chạy lại ôm Dung Từ một cái rồi vui vẻ rời đi.
Dung Từ thu dọn xong đồ đạc, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
Lúc Phong Đình Thâm và Phong Cảnh Tâm rời đi đều không đóng cửa.
Dung Từ nghĩ chắc Phong Đình Thâm không về nữa, trước khi vào phòng tắm, cô định ra đóng cửa thì đụng phải Phong Đình Thâm đang quay lại.
Dung Từ khựng lại, tránh đường cho anh.
Cô tưởng Phong Đình Thâm về lấy đồ.
Dù sao thì hành lý của anh đều ở đây.
Nhưng Phong Đình Thâm vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Dáng vẻ này, có vẻ như tối nay không định đi đâu nữa.
Dung Từ ngẩn người.
Cô chưa kịp nói gì thì Phong Đình Thâm đã đi lướt qua cô vào trong.
Khi anh đi ngang qua, Dung Từ nhạy cảm ngửi thấy trên người anh vương vấn mùi nước hoa của Lâm Vu.
Hơn nữa...
Trên cổ áo ngủ phía sau gáy anh còn dính chút vết son.
Anh vừa tắm xong, bộ đồ ngủ trên người cũng mới thay, không cần nhìn cũng biết mùi nước hoa và vết son của Lâm Vu trên người anh đều là do vừa rồi họ ra ngoài mà dính vào.
Vừa nãy nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy môi anh hơi đỏ, ban đầu còn tưởng mình hoa mắt.
Giờ xem ra, rõ ràng là không phải.
Phong Đình Thâm đã ngồi xuống bên mép giường.
Có vẻ tối nay anh định ngủ ở đây.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Dung Từ.
Cô còn tưởng...
Nhưng mà, ở đây có tai mắt của bà cụ, tối nay anh không ngủ cùng Lâm Vu cũng là điều dễ hiểu.
Nói vậy, vừa nãy Lâm Vu đích thân đến đây tìm anh là vì không yên tâm về anh và cô sao?
Lo lắng giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì à?
Và Phong Đình Thâm hiểu nỗi lo của Lâm Vu, sau khi rời đi cùng cô ta, nhìn mùi nước hoa và vết son của Lâm Vu còn lưu lại trên người anh thì biết, vừa rồi chắc chắn họ đã có một màn hôn hít nồng nhiệt...
Dung Từ không nghĩ nữa.
Nửa tiếng sau, cô từ phòng tắm bước ra, thấy Phong Đình Thâm đang đọc sách.
Chỉ là cuốn sách trên tay anh dường như là một trong những cuốn cô mang theo.
Cô sa sầm mặt mày, không vui vì hành động tự ý lấy đồ của anh, đang định lên tiếng thì Phong Đình Thâm ngẩng lên nhìn, có lẽ nhận ra sắc mặt cô không tốt, bèn hỏi: “Phiền à?”
Dung Từ quả thực có chút phiền.
Nhưng cuốn sách này ngoài một số ghi chú cô viết trong lần đọc đầu tiên ra thì không liên quan gì đến bí mật cuộc họp hôm nay của công ty nên cô bình tĩnh lại, nói: “Hơi hơi.”
Phong Đình Thâm nhìn cô, nói: “Được rồi, lần sau sẽ hỏi ý kiến cô trước.”
Còn có lần sau sao?
Cô không nghĩ với mối quan hệ hiện tại, họ còn có cơ hội “bị ép” ngủ chung giường khi đi xa như lần này nữa.
Phong Đình Thâm đã quay lại với trang sách, bỗng nhiên buông một câu nhận xét: “Ghi chú khá tốt.”
Đây là đang khen cô.
Nhưng Dung Từ coi như không nghe thấy, lấy máy sấy vào phòng tắm sấy tóc.
Sấy tóc xong đi ra, Phong Đình Thâm vẫn đang đọc sách.
Dung Từ dưỡng da xong xuôi liền nằm xuống phía bên kia giường chuẩn bị ngủ.
Phong Đình Thâm không ngủ ngay còn anh ngủ lúc nào thì Dung Từ không biết.
Bởi vì cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm.
Lúc này mặt trời cũng vừa mới mọc.
Nhưng phía bên kia giường đã trống không.
Căn phòng yên ắng lạ thường.
Phong Đình Thâm đã ra ngoài rồi.
Sớm thế này đã không thấy người đâu...
Có lẽ, tối qua anh vốn dĩ chẳng ngủ trong phòng.
Cô hẹn Úc Mặc Huân về công ty giải quyết công việc.
Ăn sáng xong, thu dọn hành lý, cô kéo vali ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, cô nghe thấy tiếng Phong Cảnh Tâm vọng lại từ hành lang: “Dì Vu Vu xấu tính thật, tối qua đã hứa ngủ cùng con rồi mà nửa đêm tỉnh dậy lại về phòng mình ngủ.”
Phong Cảnh Tâm đang phàn nàn với dì Lưu.
Nghe đến đây, Dung Từ cơ bản có thể khẳng định tối qua Phong Đình Thâm không ngủ ở phòng cô mà sang phòng Lâm Vu.
Một đêm cũng không nhịn được, củi khô lửa bốc đến thế sao?
