Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 72: Tôi Gọi Người Đến Giúp Em

Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:42

Một số người không muốn đắc tội với Phong Đình Thâm.

Nhưng cũng có một số người lại chủ động muốn kết giao với nhà họ Lâm, nhà họ Tôn.

Dù sao thì nhà họ Dung những năm gần đây đã sa sút không ít, trong khi nhà họ Lâm và nhà họ Tôn lại dựa vào cây đại thụ Phong Đình Thâm nên chọn bên nào, không cần nói cũng biết.

Tổng giám đốc Lam nói lời xin lỗi với Dung Trường Thịnh rồi rời đi.

Bà cụ và mợ Hà Minh Tuyết ban đầu không để ý lắm.

Nhưng khi khách đến rồi đi ngày càng nhiều, sắp đến giờ khai tiệc mà khách trong sảnh cứ vơi dần, chỉ lác đác vài bàn có người ngồi còn hơn một nửa số bàn trống không, họ đương nhiên nhận ra có điều bất thường.

Bà cụ và Hà Minh Tuyết đi tới, cau mày hỏi: “Sao khách khứa về nhiều thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Dung Trường Thịnh và Dung Từ nghe vậy, nhất thời không biết phải nói sao.

Nhưng sự việc đã đến nước này, không nói cũng không được.

Dung Trường Thịnh đành nói: “Nhà họ Tôn, nhà họ Lâm đều chuyển đến thủ đô định cư, nhà họ Tôn chọn ngày hôm nay làm tiệc tân gia, họ gửi thiệp mời cho hầu hết khách của chúng ta, cho nên...”

Cho nên mới dẫn đến tình cảnh như hiện tại.

Nói đến đây, Dung Trường Thịnh và Dung Từ đều lo lắng nhìn bà cụ.

Sợ bà không chịu nổi cú sốc này.

Nhà họ Tôn lấy oán báo ân hại nhà họ Dung ra nông nỗi này, mối thù này, chỉ cần Dung Ánh Thịnh còn ở trong viện điều dưỡng một ngày, họ không thể nào không oán hận.

Giờ họ còn quá đáng hơn, cố tình giở trò này vào đúng ngày sinh nhật bà, nỗi căm hận của bà cụ đối với nhà họ Tôn có thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, bà cụ Dung dù sao cũng là người từng trải qua bao sóng gió.

Nghe đến đây, bà chỉ siết chặt mép bàn, giây tiếp theo, ánh mắt bà sắc bén nhìn Dung Trường Thịnh và Dung Từ, nói trúng tim đen: “Là cái thằng họ Phong kia chống lưng cho chúng nó phải không?”

Nếu không, nhà họ Tôn chân ướt chân ráo đến thủ đô, chưa có chút nền tảng nào, làm sao mời được nhiều người như vậy?

“Thằng họ Phong” trong miệng bà cụ đương nhiên là chỉ Phong Đình Thâm.

Dung Từ cụp mắt: “Vâng...”

Hốc mắt cô đỏ hoe: “Bà ngoại, con xin lỗi.”

“Không phải lỗi của con.” Bà cụ Dung xót xa vuốt ve khuôn mặt cô: “Là do chúng ta đã đ.á.n.h giá quá thấp sự đê hèn và vô liêm sỉ của chúng nó.”

“Bà ngoại...”

“Không sao.”

Bà cụ quét mắt nhìn sảnh tiệc trống trải vì quá ít khách, vẻ mặt bình thản:

“Chỉ là sinh nhật thôi mà, tổ chức thế nào chẳng được? Chỉ cần mấy đứa chúng con bình an vô sự là bà già này không còn mong cầu gì hơn, những cái khác đều là hư danh, không cần để tâm quá nhiều.”

“Cho nên bà vẫn nói câu đó, tuyệt đối đừng vì sự vô liêm sỉ của người khác mà trừng phạt chính mình, biết chưa?”

Câu nói này của bà cụ cũng hàm ý nhắc đến chuyện của Dung Ánh Thịnh năm xưa.

Dung Từ và Dung Trường Thịnh đương nhiên hiểu, đáp: “Chúng con biết rồi ạ.”

Dung Từ cũng gửi thiệp mời cho Úc Mặc Huân và Sở T.ử Lam.

Họ cũng vừa mới đến.

Họ cũng biết rõ chuyện giữa nhà họ Dung và nhà họ Tôn, nhà họ Lâm.

Nghe đến đây, Sở T.ử Lam c.h.ử.i thề: “Bọn họ đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ! Chưa từng thấy ai ghê tởm như vậy!”

Úc Mặc Huân vỗ vai Dung Từ an ủi.

Một lúc sau, điện thoại anh reo lên, nhìn tin nhắn, anh khựng lại, nói: “Tôi giúp em gọi một người đến.”

Dung Từ không hiểu: “Dạ?”

Úc Mặc Huân cười: “Lát nữa em sẽ biết.”

Cùng lúc đó.

Tại sảnh tiệc nhà họ Tôn.

Nhìn khách khứa nườm nượp kéo đến, bà cụ Tôn và Tôn Mãn Sơn đều cười tươi rói.

Đúng như Dung Từ dự đoán, họ quả thực vẫn nhớ sinh nhật bà cụ Dung.

Không, phải nói là họ đã cùng bà cụ Dung đón sinh nhật bao nhiêu năm nay, ngày này họ muốn quên cũng không được.

Vì vậy, tiệc tân gia nhà họ, họ quả thực cố ý chọn vào ngày hôm nay.

Nhớ lại chuyện trước đó họ muốn chuyển đến đối diện nhà họ Dung, cuối cùng vì Dung Từ xen vào, cầu xin Phong Đình Thâm khiến kế hoạch ban đầu của họ bị đảo lộn, họ vô cùng tức giận.

Nhưng sau đó Phong Đình Thâm cũng có đền bù cho họ.

Coi như trong cái rủi có cái may.

Nghĩ đến đây lại nghĩ đến việc họ cố tình chọn ngày tân gia hôm nay, cướp hết khách mời của nhà họ Dung, tâm trạng họ càng thêm vui vẻ.

Tôn Lệ Dao hạ giọng cười nói:

“Bây giờ bên tiệc nhà họ Dung chắc chẳng còn mấy mống đâu nhỉ? Phụt, họ tốn bao công sức chuẩn bị, cuối cùng lại chẳng giữ được khách, đúng là mất mặt c.h.ế.t đi được. Tin này mà truyền ra ngoài, mọi người biết nhà họ Dung bây giờ không chỉ mất thực lực mà còn mất cả quan hệ, xem sau này ai còn dám làm ăn với họ nữa!”

Hướng Như Phương vỗ tay con gái cũng cười theo: “Chứ còn gì nữa.”

Tuy nhà họ Tôn mời không ít quyền quý ở thủ đô đến dự.

Thực tế thì họ chẳng quen biết bao nhiêu người.

Cho nên hôm nay gọi là tiệc tân gia nhà họ Tôn, thực chất cũng là cách để họ kết giao quan hệ.

Chiếc lắc tay kim cương Phong Đình Thâm đấu giá giúp Lâm Vu hôm nọ, tối hôm đó cô ta đã đeo rồi.

Chuyện Phong Đình Thâm vung tay hơn bốn trăm triệu tệ đấu giá bốn món đồ trong buổi đấu giá không ít người biết.

Phong Đình Thâm coi trọng Lâm Vu như vậy, rất nhiều người có mặt ở đây đều muốn nịnh bợ cô ta.

Thấy cô ta đeo lắc tay, họ xu nịnh: “Chiếc lắc tay này thực sự rất hợp với cô, Phong tổng đúng là có mắt nhìn.”

Khách khứa tuy xu nịnh nhưng thực tế Lâm Vu xinh đẹp, đeo gì cũng đẹp, hôm nay lại ăn mặc lộng lẫy, chiếc lắc tay kim cương này đeo trên tay cô ta quả thực rất hợp, tôn lên vẻ cao sang quyền quý.

Lâm Vu đáp: “Cảm ơn.”

Để nịnh bợ người nhà họ Lâm, không ít người đã tìm hiểu trước.

Vì vậy cũng có không ít người biết chuyện bà cụ Lâm thích sưu tầm đồ cổ.

Có người không kìm được nói: “Nghe nói bà nội cô, Lâm lão phu nhân thích sưu tầm đồ cổ, chiếc bình cổ trong buổi đấu giá lần trước, chẳng lẽ là Phong tổng đặc biệt đấu giá để biếu Lâm lão phu nhân sao?”

Người đó dùng từ “biếu”, rõ ràng là cho rằng Phong Đình Thâm đã coi người nhà họ Lâm là người nhà.

Lâm Vu gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Chiếc bình cổ đó quả thực rất được lòng bà cụ Lâm.

Nghĩ đến chiếc bình cổ, bà cụ không giấu được niềm vui sướng.

Dù sao thì đó cũng là chiếc bình cổ trị giá cả trăm triệu tệ mà.

Phải công nhận, Phong Đình Thâm đối với cháu gái Lâm Vu của bà thực sự rất dụng tâm cũng rất hào phóng.

Nghe đến đây, bà cụ Tôn không khỏi có chút ghen tị.

Cùng là trưởng bối của Lâm Vu, bà cụ Lâm có bình cổ còn bà thì chẳng có gì.

Tuy nhiên, nghe Lâm Vu nói tối hôm đó Phong Đình Thâm còn đấu giá thêm hai món đồ nữa, mỗi món đều hơn trăm triệu còn đắt hơn cả chiếc bình cổ kia.

Hôm nay nhà họ Tôn tân gia, Phong Đình Thâm biết chuyện.

Chắc hẳn trong hai món đồ đó, ít nhất cũng có một món là đấu giá cho nhà họ Tôn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng bà cụ Tôn tốt lên hẳn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.