Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 73: Đình Thâm Vẫn Chưa Đến Sao

Cập nhật lúc: 25/12/2025 04:42

Lúc này, Hạ Trường Bách và Kỳ Dục Minh cũng đến.

Nhìn thấy họ, người nhà họ Tôn và nhà họ Lâm đều đồng loạt tiến lên chào đón.

Dù sao thì địa vị của hai người này ở thủ đô cũng không hề tầm thường.

Họ đương nhiên phải coi trọng.

Tôn Lệ Dao trước đây đã từng gặp Hạ Trường Bách.

Hôm nay gặp lại anh, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta lập tức ửng đỏ.

Thấy con gái rung động, Hướng Như Phương cũng mỉm cười.

Nhà họ Hạ cũng như nhà họ Phong, đều là hào môn bậc nhất, bản thân Hạ Trường Bách lại ưu tú về mọi mặt, Tôn Lệ Dao thích Hạ Trường Bách, nhà họ Tôn đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Trước có Lâm Vu và Phong Đình Thâm, sau có Tôn Lệ Dao và Hạ Trường Bách, cặp trước chắc chắn thành đôi, nếu cặp sau cũng thành thì nhà họ Tôn sau này có thể nghênh ngang đi lại ở thủ đô rồi.

Nghĩ đến đây, thái độ của người nhà họ Tôn đối với Hạ Trường Bách và Kỳ Dục Minh càng thêm nhiệt tình.

Lâm Vu nhìn thấy thái độ của nhà họ Tôn thì cau mày.

Cảm thấy họ quá mức xu nịnh.

Cô ta và Hạ Trường Bách là bạn bè, họ bình đẳng với nhau, người nhà họ Tôn là người thân của cô ta mà lại xu nịnh Hạ Trường Bách như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Tuy nhiên, cô ta cũng không tiện nói thẳng trước mặt nhiều người nên đành im lặng.

Nhà họ Lâm dù sao cũng đã giàu có mấy chục năm nay.

Nhà họ Tôn dựa hơi nhà họ Lâm, một bước lên mây trở thành hào môn.

Nhưng cũng chỉ mới hơn mười năm thôi.

Xét về nền tảng, nhà họ Tôn vẫn không thể so bì với nhà họ Lâm.

Vì vậy, Hạ Trường Bách và Kỳ Dục Minh thực ra có chút coi thường nhà họ Tôn.

Tuy nhiên, nể mặt Lâm Vu, họ cũng bỏ qua những điều này, không quá để tâm.

Sau khi trao quà cho người nhà họ Tôn, họ hỏi Lâm Vu: “Đình Thâm đâu? Cậu ấy vẫn chưa đến à?”

Lâm Vu đáp: “Hai hôm nay công việc kinh doanh ở nước ngoài của anh ấy gặp chút trục trặc, phải giải quyết đến khuya mới nghỉ. Đến hôm nay vẫn chưa xử lý xong hẳn. Nên nghe nói anh ấy sẽ đến muộn một chút.”

Nghe vậy, Hạ Trường Bách và Kỳ Dục Minh gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Lâm Vu quen thân với họ, đích thân dẫn họ đến chỗ ngồi.

Lúc này cũng không còn sớm nữa.

Đã có thể khai tiệc.

Nhưng nhân vật quan trọng nhất của buổi tiệc hôm nay là Phong Đình Thâm vẫn chưa đến, Tôn Mãn Sơn có chút do dự không biết có nên khai tiệc trước hay không.

Ông ta hỏi ý kiến Lâm Vu và Tôn Nguyệt Thanh.

Lâm Vu nói thẳng: “Cứ khai tiệc trước đi.”

Hôm nay khách khứa đã nể mặt đến đây, họ đương nhiên không thể để khách đói bụng chờ đợi.

Tuy mọi người chắc cũng sẵn lòng chờ.

Nhưng họ không thể làm thế.

“Chuyện này... không đợi Đình Thâm liệu có ổn không?”

“Không sao đâu, anh ấy sẽ không để ý mấy chuyện này đâu.”

Lời này của Lâm Vu chẳng khác nào thay mặt Phong Đình Thâm phát ngôn.

Cô ta dám thay mặt Phong Đình Thâm, đủ thấy quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức nào.

Mọi người thấy Phong Đình Thâm chưa đến mà nhà họ Lâm đã dám khai tiệc lại còn chắc chắn Phong Đình Thâm sẽ không để ý, càng thêm nhận thức sâu sắc về sự coi trọng của Phong Đình Thâm dành cho Lâm Vu, càng muốn kết giao với nhà họ Lâm hơn.

Ở một diễn biến khác.

Tuy khách khứa bỏ về nhiều nhưng những nghi thức cần thiết bà cụ Dung vẫn thực hiện đầy đủ.

Sau khi xác nhận khách đã đến đông đủ, bà lên sân khấu phát biểu, cảm ơn sự hiện diện của mọi người, đồng thời xin lỗi vì sự cố xảy ra giữa chừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt từ phía dưới.

Sau khi bà cụ phát biểu xong, thấy thời gian cũng đã hòm hòm, Dung Trường Thịnh liền dặn dò nhân viên khách sạn chuẩn bị khai tiệc.

Úc Mặc Huân nghe vậy liền nói: “Chú Dung, có thể đợi một lát được không ạ? Lát nữa có một người nữa sẽ đến, nhanh thôi, chưa đến mười phút nữa là tới rồi.”

Quan hệ giữa Úc Mặc Huân và Dung Từ, Dung Trường Thịnh đương nhiên biết.

Bình thường Úc Mặc Huân cũng rất quan tâm Dung Từ.

Bà cụ và Dung Trường Thịnh đều khá cảm kích anh.

Nghe Úc Mặc Huân nói vậy, Dung Trường Thịnh hỏi: “Chỉ một người thôi sao? Bàn chủ tiệc bên này vẫn còn chỗ, không biết người đó có ngại ngồi cùng bàn với chúng tôi không?”

Úc Mặc Huân: “Không ngại đâu, thầy ấy sẽ không ngại đâu ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Dung Trường Thịnh gật đầu, cho người mang đồ ăn lên cho khách trước, bàn của họ sẽ lên sau.

Đồ ăn vừa mang lên được vài món, Úc Mặc Huân xem điện thoại, kéo Dung Từ ra một góc, nói: “Người đến rồi, xuống lầu đón với tôi.”

Dung Từ gật đầu, vừa quay người thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên: “Không cần đâu, tôi lên rồi đây.”

Dung Từ sững người, quay đầu lại: “Thầy... thầy Nam?”

Nam Trí Tri “ừ” một tiếng.

Những người khách ở lại bên này nhìn thấy Nam Trí Tri đều kinh ngạc đến mức ngây người, nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Dù sao thì đó cũng là Nam Trí Tri mà.

Là đại gia công nghệ thường xuyên xuất hiện trên bản tin thời sự.

Người dân trong nước ai mà không biết?

Năng lực xuất chúng của Nam Trí Tri thì khỏi phải bàn, nghe nói gia thế của ông cũng vô cùng hiển hách.

Một nhân vật tầm cỡ quốc gia như vậy lại đến dự tiệc mừng thọ bà cụ Dung?

Bà cụ Dung và Dung Trường Thịnh nhìn thấy Nam Trí Tri cũng sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, họ vội vàng đứng dậy đón tiếp.

Nam Trí Tri tuy lạnh lùng nhưng đối với những bậc trưởng bối đáng kính trọng, ông luôn giữ thái độ cung kính nhất định.

Ông và bà cụ Dung cũng từng gặp nhau.

Ông nhanh chóng bước tới, đỡ bà cụ ngồi xuống, nói: “Không cần đứng dậy đâu ạ, bà cứ ngồi đi.”

Bà cụ Dung ngồi xuống, nói: “Thầy Nam, thầy đến đây thật khiến bà già này tổn thọ mất.”

“Lão phu nhân khách sáo rồi.” Nam Trí Tri ngồi xuống cạnh bà: “Bao nhiêu năm không đến thăm bà là lỗi của vãn bối.”

Nói rồi, ông bảo Úc Mặc Huân đưa quà cho mình, sau đó tận tay dâng lên bà cụ Dung: “Đến hơi vội nên chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, mong lão phu nhân đừng chê cười.”

Bà cụ Dung cười: “Thầy Nam khách sáo quá, thầy bớt chút thời gian đến đây đã là món quà quý giá nhất đối với tôi rồi.”

Sau khi hàn huyên với bà cụ Dung vài câu, thấy Dung Từ và Úc Mặc Huân ngoan ngoãn đứng sau lưng như học sinh bị phạt, ông liếc nhìn họ một cái lạnh nhạt.

Dung Từ và Úc Mặc Huân ngầm hiểu ý, lập tức ngồi xuống cạnh ông.

Bà cụ Dung lại nói: “Mấy năm trước, Tiểu Từ được thầy chiếu cố nhiều rồi.”

“Nên làm mà.” Nam Trí Tri nói: “Gần đây cô ấy cũng nghiên cứu ra chút thành quả, coi như không uổng phí tài năng, bà cứ yên tâm.”

Về việc Dung Từ vì Phong Đình Thâm mà bỏ dở việc học, cả Nam Trí Tri và bà cụ Dung đều không can ngăn quá nhiều.

Họ thống nhất rằng, người trẻ tuổi vấp ngã chút cũng không phải chuyện xấu.

Hơn nữa, con đường tự mình chọn thì mới biết mùi vị hối hận là như thế nào.

Chỉ sợ sau khi vấp ngã lại chìm đắm hoàn toàn, cứ mãi u mê trong bóng tối không thoát ra được.

May mắn là Dung Từ sau những tháng ngày lãng phí đã không chọn cách chôn vùi bản thân.

Có tấm gương của Dung Ánh Thịnh trước mắt, bà cụ Dung thực ra cũng từng lo lắng.

Nhưng bà hiểu rõ can thiệp quá nhiều sẽ không tốt cho tương lai nên cuối cùng bà vẫn chọn để Dung Từ tự quyết định.

Giờ nghe Nam Trí Tri nói vậy, bà cụ cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm: “Tốt, tốt lắm, vậy thì tốt rồi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.