Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 11: Rốt Cuộc Nguyên Chủ Đã Làm Gì Sau Lưng Vị Quốc Sư Này?
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:48
Quốc Sư nghe xong bật cười rồi trêu đùa bảo: “Trước đây dù ta nói về điều nhỏ nhặt nhất thì A Tình cũng tín nhiệm, nay ta nói gì là nàng nảy sinh nghi ngờ còn đáp ngược lại.”
Năm xưa A Tình thật sự rất dễ trao tin tưởng cho người khác chỉ cần đối phương cho ra chút sự quan tâm mà thôi.
Quốc Sư vẫn nhớ tiểu cô nương mập mạp mà chân lấm tay bùn được người nhà Đường Gia đón từ thôn nhỏ lên Đồ Kinh này, với vẻ ngoài không đẹp cộng thêm sự ngờ nghệch vì chẳng được dạy dỗ tử tế, nên A Tình bị mọi người chê cười.
Lần đầu bọn họ gặp gỡ là ở trong Hoàng Cung diễn ra yến tiệc, Quốc Sư đi ngang qua ngự hoa viên thì thấy A Tình bị đám thế gia công tử trêu ghẹo, trí óc nghĩ tiểu cô nương đáng thương mới đứng ra giúp đỡ đuổi kẻ xấu đi.
Quốc Sư nào ngờ A Tình một hai muốn lấy thân báo đáp còn tiết lộ mình có khả năng đặc biệt hơn người thường, ban đầu không hề tin tưởng điều đó nhưng dần dần những sự kiện xảy ra đều trùng khớp.
A Tình mơ về chuyện tương lai, trong khoảnh khắc Quốc Sư biết rõ việc đấy mới giữ người lại cạnh mình từ từ tìm hiểu.
Nhưng suốt quãng thời gian bên nhau giữa họ xuất hiện loại tình cảm khó nói thành lời như hiện tại.
Quốc Sư vừa nghĩ vừa nhìn Lan Hạ Ánh, phần nàng nghiêng đầu né tránh ánh mắt từ đối phương, cất tiếng đáp: “Bây giờ ta khóc rồi, muốn được tin phải thêm hành động để chứng thực.”
Lan Hạ Ánh vừa dứt lời thì cảm giác bàn tay quen thuộc vòng qua người mình tiếp đến thấy gương mặt Quốc Sư lại gần, nàng xem người trước mắt sắp hôn lên bỗng đưa tay ngăn cản nhưng cuối cùng bị đối phương giữ lấy, bên tai nghe giọng nói dịu dàng: “A Tình, đêm qua nàng không ngủ cùng ta, chẳng lẽ đã quên những lời trong thư?”
“Thư? Hai ta có gửi thư từ cho nhau?” Lan Hạ Ánh nhíu mày khó hiểu hỏi không hề để ý tư thế giữa đôi bên đang vô cùng thân mật.
Quốc Sư nắm tay nàng rồi đặt một nụ hôn lên gò má mềm mại, sau cùng từ tốn trả lời: “Vẫn luôn viết thư qua lại, nàng từng bảo trở về sẽ bù đắp…”
Lan Hạ Ánh vì hành động thân mật đột ngột đó nên giật mình ngửa ra sau cuối cùng lệch m.ô.n.g khỏi ghế, may mắn có Quốc Sư kéo lại mới không ngã xuống đất. Nàng ngại ngùng ngồi ngay ngắn xong bảo: “Nhớ rồi ngài muốn bù đắp đúng chứ? Đợi đêm nay đi.”
Gì mà thư từ qua lại? Đường Tình Ái mà viết gửi cho Quốc Sư thì ít nhiều cũng có vài bức ở trong chỗ đồ cũ, tuy nhiên nàng nào thấy cái gì ngoài tranh vẽ!
Phải biết nếu nguyên chủ là người cẩn thận vậy sẽ đốt hết tất cả đằng này loại thư của Thái Tử vẫn nguyên si, đủ hiểu giữa hai người họ chẳng hề viết thư qua lại.
Nhưng Quốc Sư nói như thật hay chuyện này có khúc mắc chỗ nào?
Lan Hạ Ánh âm thầm suy đoán trong lòng còn Quốc Sư nghe lời nàng nói lập tức vui vẻ, nét mặt rạng ngời chuyển chủ đề: “Lát nữa chúng ta vào cung, nàng chuẩn bị tinh thần cho tốt nhé!”
“Ngài dự định làm gì à?” Lan Hạ Ánh nghi ngờ hỏi đáy lòng nổi lên lo lắng cùng đề phòng.
Quốc Sư khẽ cười rồi đáp: “Tẩy đi những quỷ ma trong mộng của nàng, đã mấy năm trôi qua chắc bọn chúng quẫy nhiễu giấc ngủ lắm đúng không?”
A Tình thấy tương lai ở những giấc mơ cũng kèm vấn đề khác là dễ bị các vong hồn đeo bám, như một khoảnh khắc ai c.h.ế.t đi mà liên quan đến nàng thì hồn ma người đó sẽ theo vào mộng xong phá hủy từng khung cảnh hiện hữu.
Ngoài ra chúng còn nhiễu loạn khiến người ta chẳng thể yên giấc gây ảnh hưởng tinh thần rất nhiều.
Có lẽ nhân chuyện này do bát tự của A Tình thuần âm dễ thu hút mấy thứ không sạch sẽ hoặc trời cao muốn hạn chế năng lực dị bẩm ấy…
Cơ mà đã sớm tìm ra cách giải quyết bằng tại giữa đêm trăng tròn bày trận pháp tên Khắc Nhập Mộng, chỉ cần A Tình nằm ngủ trong đấy cùng Quốc Sư hay thêm người bát tự thuần dương để tiến vào cơn mơ tiễn các hồn ma ra khỏi đấy.
Tuy nhiên không cần thận cũng sẽ bị những vong hồn cắn nuốt hồn thể mình và thời gian nhập mộng dài bằng một nén hương, nếu ở quá lâu tất hứng chịu kết quả tàn hồn mất mạng.
Quốc Sư nghĩ ngợi đôi chút rồi hướng ánh mắt dịu dàng về phía người trước mặt, lúc sau đưa tay vuốt ve gò má phúng phĩnh của đối phương, hành vi tự nhiên lại như mang theo sự yêu thương khó giấu.
Phần Lan Hạ Ánh gật gù bày vẻ cam chịu cho Quốc Sư động tay chân, riêng trí óc đã hiểu mấy lời vừa nãy chỉ định cái gì.
Xem ra Quốc Sư trông đẹp mã đứng đối diện vô cùng hiểu nguyên chủ bị những gì, quan trọng hơn là biết cả phương pháp xử lý.
Nhưng rõ từng chân tơ kẽ tóc về Đường Tình Ái vậy tại sao chưa phát giác sự thay đổi nàng thể hiện hay do chi tiết lộ quá ít nên đối phương vẫn mịt mở?
Không, có thể Quốc Sư ủ nghỉ ngờ đợi thời cơ lật mặt nàng!