Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 10: Quốc Sư Này Tình Ý Nồng Nàn Quá!
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:48
Lan Hạ Ánh lại mơ thấy ba linh hồn ở Biên Cương kia chỉ là lần này nàng bị bọn họ đuổi tới một nơi như Hoàng Cung, mọi thứ nguy nga tráng lệ đập vào mắt, còn có đại điện đang tổ chức cung yến.
Trong chỗ náo nhiệt đầy người đó phát ra từng tiếng bàn tán, rằng Dạ Vương Gia mang chiến thắng trở về Đồ Kinh, mà bữa tiệc này do Hoàng Thượng dành để chúc mừng đối phương.
Phần nàng vẫn ở đằng xa theo dõi cảnh trạng từ từ diễn biến khi Dạ Vương Gia đứng giữa đại điện nói hai chữ tạ ơn thì bỗng ba linh hồn kia đuổi đến vô tình phá tan hết hình ảnh trước mặt.
“Đường Tình Ái, mau trả mạng cho chúng ta!” Giọng của linh hồn chất chứa u oán cứ vang vọng và lập lại liên tục quanh không gian.
Thành công khiến Lan Hạ Ánh rợn tóc gáy sởn gai ốc, cuối cùng nàng không nhịn được hét lên: “Lần nào cũng đòi mạng có ngon nhào vào solo, ta phát ngấy kiểu dọa nạt đấy rồi.”
Ba linh hồn phỉ nhổ đồng thanh bảo: “Thế nữ nhân mập mạp xấu xí nào thấy bọn ta là xách quần chạy trôi chết? Rõ ràng chúng ta có lòng mà ngươi chẳng có dạ!”
“Á đù, đám ma mất nết bodyshaming ta à? Đợi ta tỉnh dậy mới thầy về siêu độ cho hồn phi phách tán khỏi đầu thai sang kiếp khác nhé!” Lan Hạ Ánh vừa mở miệng chửi rủa vừa giơ tay đánh chúng, ba linh hồn trừng mắt cũng cùng nhau tiến lại trả đòn, hồi sau một kẻ bất cẩn trúng chiêu rơi cả con ngươi ra ngoài.
Khi nàng mải cười đắc ý vì thắng chúng bỗng bên tai nghe tiếng Nguyệt Kỳ gọi: “Đường Nhị Tiểu Thư mau dậy!”
Tức khắc Lan Hạ Ánh như được kéo khỏi giấc mộng mở mắt tỉnh lại, chuyển động cơ thể ngồi dậy mà phát hiện bản thân nằm dưới đất, liền nhanh chóng đừng lên nở nụ cười hỏi: “Cô tìm ta có việc hả?”
“Quốc Sư muốn dẫn Đường Nhị Tiểu Thư vào cung, hãy để nô tỳ giúp người sửa soạn.”
Nguyệt Kỳ nói xong lập tức kêu những nữ hầu từ ngoài đi bưng bê đủ thứ vào trong phòng, chốc lát Lan Hạ Ánh bị họ xoay như chong chóng mãi khi nàng cảm giác thân thể nặng trĩu thì đám người mới ngừng tay.
“Đường Nhị Tiểu Thư xem xem có thích không.” Nguyệt Kỳ nâng gương đồng cho Lan Hạ Ánh soi, nàng híp mắt nhìn hình dáng mình phản chiếu trong đó.
Trầm ngọc cài trên búi tóc đen, mặt mày tô nhẹ phấn son, không cầu kỳ nhưng lại làm dung nhan bình thường trở nên ưa nhìn hơn. Thêm bộ y phục màu lục hoa văn uốn lượn với kiểu dáng rộng, đủ che vòng eo lớn của nàng giúp thân hình hài hòa hơn.
“Nguyệt Kỳ có mắt nhìn ghê, trông phù hợp với ta lắm.” Lan Hạ Ánh tấm tắc khen ngợi, điệu bộ rất hài lòng.
Thật sự để nói thì hiện tại tốt hơn trăm lần lúc ở Biên Cương, ít nhất là không lo sống nay c.h.ế.t mai, chuyện cơm ăn áo mặc và bị tên huynh trưởng của nguyên chủ bắt nạt.
Có điều từ đêm qua nàng đã rõ ràng nếu ở nơi này thì bản thân chắc chắn bị Quốc Sư lợi dụng, mà việc trông thấy tương lai kia có thể là giấc mơ vừa rồi.
Còn đoán rằng nguyên chủ mộng thấy những khung cảnh tương lai như thể một năng lực trời cho, tuy nhiên nàng vẫn chưa biết cách sử dụng nó thế nào. Lỡ Quốc Sư đột ngột đề nghị tới vậy phải làm sao?
Lan Hạ Ánh suy tư đôi chút rồi nghe Nguyệt Kỳ nói: “Từ nữ trang đến y phục đều do Quốc Sư đích thân chọn lựa cho Đường Nhị Tiểu Thư, nô tỳ chỉ trang điểm giúp người thôi.”
Lời nói truyền qua tai, Lan Hạ Ánh khẽ cười đáp: “Chắc Quốc Sư chuẩn bị đồ này từ lâu rồi nhỉ? Chứ đêm qua uống say ngủ luôn lấy đâu ra tinh thần dậy sớm mà làm mấy việc tốn công.”
Nguyệt Kỳ cũng cười trả lời: “Đường Nhị Tiểu Thư nói phải, trước đấy Quốc Sư có ý định đón người về đây nên sắp xếp hết mọi thứ.”
Từ lúc Nguyệt Kỳ ở cạnh Quốc Sư thì chỉ thấy chủ nhân nhà mình quan tâm nhất là Thái Tử, người thứ hai là Đường Nhị Tiểu Thư.
Mặc dù xưa nay nghe dân chúng trong Đồ Kinh đồn đại về mối quan hệ giữa Thái Tử và Quốc Sư có mờ ám, nhưng với Nguyệt Kỳ thì lại cảm thấy chủ nhân cùng vị tiểu thư trước mắt giống đôi nhân tình tương phùng hơn.
Vì hôm qua Nguyệt Kỳ nhìn trộm thấy cảnh tượng Quốc Sư đưa vuốt ve gương mặt của Đường Nhị Tiểu Thư thật đầy tình cảm, ánh mắt đến giọng điệu đều mang nhiều yêu thương, như có như không nâng niu người ta, nét mặt pha chút vui mừng khó tả.
Chung quy Nguyệt Kỳ cũng bất ngờ khi Quốc Sư dành tấm lòng cho một nữ nhân có vẻ ngoài bình thường mà không phải mỹ nhân tài sắc vẹn toàn.
“Sao càng nghe ta càng cảm giác Quốc Sư các cô rất rất nhung nhớ ta vậy?” Lan Hạ Ánh vừa ngắm nghía gương đồng vừa nói bằng giọng đùa giỡn, đúng lúc bóng người xuất hiện từ cửa vào tiếng bước chân đối phương tạo ra làm đám Nguyệt Kỳ quay đầu, họ thấy rõ ai đến vội thay nhau khom lưng hành lễ xong nhường đường.
Quốc Sư phất tay để bọn họ lùi xuống, dáng vẻ thong thả đến sau lưng Lan Hạ Ánh mà nhẹ nhàng cất tiếng: “Thì ngày đêm ta luôn mơ A Tình trở về đó thôi.”
Lan Hạ Ánh hơi giật mình ngước mắt lên nhìn Quốc Sư vừa xuất hiện, nàng cong môi ánh mắt chứa ý cười đáp trả: “Quốc Sư mơ cả ngày lẫn đêm, ngài là người ham ngủ ư?”