Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 13: Quốc Sư Dụ Ta Hoà Ly?

Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:48

Lan Hạ Ánh nhìn Quốc Sư khom lưng xin cáo lui với Thái Tử rồi đi sang phía này, mặc dù nàng không nghe được cuộc đối thoại nhưng thỉnh thoảng phát hiện hai người đó luôn quan sát mình, hơn nữa càng về sau trông sắc mặt họ càng trầm xuống cuối cùng cảm giác kết thúc chẳng vui vẻ nữa.

Quan trọng nhất là ánh mắt của Thái Tử hướng sang đây bén nhọn như muốn g.i.ế.c người, chẳng lẽ do Quốc Sư nhắc gì tới nàng…

Lan Hạ Ánh tự hỏi trong lòng không chú ý Quốc Sư đến ngay cạnh, mãi khi đối phương động vào người mới tỉnh táo cúi đầu xem tay cả hai nắm vào nhau. Theo bản năng nàng chuyển mắt sang xung quanh, lúc ban đầu có vài cung nhân nay đã chẳng còn ai.

Tuy nhiên nàng vẫn rút tay mình về rồi nói: “Đừng thân mật như thế đến tai Hoàng Thượng sẽ không tốt cho chúng ta, dù sao ta cùng Dạ Vương Gia chưa lộ chuyện hòa ly ở Đồ Kinh.”

Vừa nãy lúc đi qua đám cung nhân thì Lan Hạ Ánh nghe thấy họ bàn tán rằng vì sao Dạ Vương Phi đi cùng Quốc Sư, nàng lập tức hiểu bản thân còn mang danh là thê tử người ta nay đang thản nhiên qua lại với nam nhân khác.

Đã sớm biết nơi Hoàng Cung này thuộc về Hoàng Thượng tức là cha Dạ Vương Gia, nếu ông ta hay tin vị con dâu như nàng cho con trai mình ăn kem ốc quế ngược, chẳng phải sẽ tức giận hạ lệnh c.h.é.m đầu sao.

Chưa kể Quốc Sư cũng bị ảnh hưởng phần nào khi sự việc vỡ lẽ, ấy vậy đối phương không để ý cứ vô tư động tay động chân gần gũi nàng quá phép tắc.

Lan Hạ Ánh sợ mất thủ cấp nên quyết cách xa hơn ai ngờ Quốc Sư kéo lại nhẹ nhàng bảo: “Giờ mới nghĩ vấn đề đó thì hơi muộn vì mọi người đều biết A Tình dọn tới phủ đệ của ta ở, hôm nay còn đường đường chính chính đi cùng ta.”

“Ta còn lựa chọn khác ngoài ngài sao, Dạ Vương Gia và ta hòa ly thì nào có tư cách ở Vương Phủ, thân ta là nữ nhi đã gả như bát nước đổ đi sao dám về nhà?” Lan Hạ Ánh lấy lý do bào chữa hành động thiếu sót trước kia, chỉ là từng câu nàng tuôn làm người đứng cạnh thay đổi sắc mặt.

Quốc Sư bỗng nghĩ tỉnh cảnh A Tình của mình rất ngang trái, mang danh Nhị Tiểu Thư một gia tộc lớn nhưng ngay từ đầu nàng là đứa trẻ bị đánh tráo được tìm về muộn, đến nỗi phụ mẫu trót yêu thương người nữ nhi giả kia.

Mặc dù họ đón A Tình trở lại mà chưa lần nào thật sự chú ý nên nàng dễ dàng bị mọi người bắt nạt, ngay cả vị huynh trưởng cùng m.á.u mủ cũng chán ghét giẫm đạp.

Quốc Sư dã nghe A Tình nói nhiều lần trông thấy hình ảnh Đường Gia bỏ quên nữ nhi ruột thịt này, sự tồn thương ấy khiến nàng thổ lộ rằng muốn về thôn quê chứ không chôn chân ở Đồ Kinh vì tự thấy bản thân chẳng được ai ưng thuận.

Rốt cuộc thì hồi đó bọn họ để tiểu cô nương nếm trải cô độc và sự hất hủi từ thế nhân, đáng thương tới nỗi trông cậy vào kẻ lạ chẳng tin người thân nữa.

Quốc Sư khẽ thở dài xong ôm vòng eo của Lan Hạ Ánh rồi nói: “A Tình, Dạ Vương Gia đối đãi với nàng như thế sao không tặng hắn một bất ngờ?”

Lan Hạ Ánh cố tránh khỏi bàn tay Quốc Sư, trong lòng có dự cảm chẳng lành, quả nhiên nghe đối phương thấp giọng: “Lát nữa ta dạy nàng viết hưu thư, chúng ta phải để Dạ Vương Gia nếm trái đắng mới được.”

“Quốc Sư đang nghiêm túc sao?” Lan Hạ Ánh nhíu mày hỏi lại, lòng đầy hoài nghi về cách ứng xử của người trước mắt.

Đây là hành vi của Quốc Sư một nước? Phu thê người ta hòa ly êm đẹp rồi thì đi xúi giục hưu phu, chắc muốn lợi dụng nàng để hạ bệ Dạ Vương Gia mà giúp Thái Tử một tay.

Nếu đã vậy mình cũng thuận theo, dù sao việc Dạ Vương Gia ngăn cản lúc nàng bị xâm phạm kia vẫn in sâu trong đầu, có cơ hội khiến kẻ đó khó chịu tội gì không làm.

Lan Hạ Ánh âm thầm quyết định còn Quốc Sư chẳng trả lời chỉ kéo nàng đi.

Quốc Sư dẫn Lan Hạ Ánh đến chỗ mình là nơi sâu trong Hoàng Cung tuy nhiên vô cùng rộng rãi và bày rất nhiều đồ vật có hình thù khác lạ, còn cả nhiều phòng xây liền nhau chứ không phải kiến trúc của cung điện.

Ngay khi bước vào một căn phòng thì Quốc Sư mang bát nước màu xanh đặc biệt ra kêu Lan Hạ Ánh uống nó, nàng lưỡng lự nhưng vẫn nốc cạn chờ lúc sau phát giác buồn ngủ xong ngất lịm đi.

Quốc Sư bế Lan Hạ Ánh đặt lên chiếc bàn gỗ dài được sắp bốn chiếc nến đen mỗi góc, hồi sau lấy chủy thủ khứa đầu ngón tay mình chảy m.á.u tiếp đến vẽ chữ gì đó ở trán giữa nàng, vừa vẽ vừa niệm chú.

Đột nhiên bốn chiếc nến tự động đốt cháy cùng dòng chữ kia bỗng phát tia sáng chói mắt và bắt đầu lan tràn khắp xung quanh, đợi khi chúng biến mất thì Quốc Sư cũng đứng ở trong khung cảnh hoang mạc khô cằn.

Quốc Sư từng nghe binh sĩ kể quá trình chiến đấu nên đoán đây là chốn Biên Cương khắc nghiệt, tức bản thân đang ở tại giấc mộng của ai kia rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.