Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 16: Ta Vốn Không Phải Đường Tình Ái!
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:48
Quốc Sư cười nhẹ xong buông đũa xuống nói: “A Tình đang che giấu điều gì với ta phải không, từ ngày nàng trở về luôn có biểu hiện khác thường.”
“Ta tưởng ngài chẳng nhận ra vấn đề.” Lan Hạ Ánh vừa nói vừa ăn nốt miếng thịt cuối cùng trong đĩa.
Quốc Sư nhướng mày chờ đợi câu tiếp theo, quả nhiên thấy người trước mặt nghiêm túc bảo: “Trước khi Nguyệt Kỳ đến Biên Cương Đường Tình Ái đã gặp nạn và không qua khỏi còn ta là một linh hồn lưu lạc vô ý mượn xác sống lại.”
Từng lời từng chữ mang lượng tin tức khiến Quốc Sư đờ ra chờ lúc tiếp thu hết ngơ ngác hỏi: “A Tình không qua khỏi do cô mượn xác hoàn hồn?”
Lan Hạ Ánh nhún vai tỏ vẻ vô tội trả lời: “Việc ta rõ không nhiều, đến ngay cả lý do mình ở trong thân xác của Đường Tình Ái ta còn mịt mờ đây.”
“Vậy vì sao cô biết A Tình không qua khỏi?” Quốc Sư bình tĩnh chất vấn, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Lan Hạ Ánh.
Cái gọi là mượn xác hoàn hồn có rất nhiều cách thực hiện nhưng đa phần đều sẽ khiến chủ thể chết, hoặc hai hồn chung một xác.
Có điều vẫn không muốn tin kết quả của A Tình là chết, hơn nữa người trước mặt làm bản thân cảm thấy quen thuộc từ động tác đến lời nói.
Tuy nhiên khả năng do đối phương sở hữu ký ức A Tình nên mới như thế…
Lan Hạ Ánh thở dài đáp: “Ta chỉ đoán thôi, tại lúc đó trên người đầy vết thương và mất m.á.u nhiều, quãng thời gian qua ta cũng không cảm giác Đường Tình Ái hiện diện trong cơ thể.”
Từng câu chữ khiến Quốc Sư nhíu mày đôi mắt dần âm u, Lan Hạ Ánh thấy thì hơi ngừng giọng nuốt câu cuối định thốt trở vào.
Nàng hiểu nếu sự thật phơi bày chắc chắn làm người đối diện kinh ngạc, nhưng ngay từ lúc bắt đầu không có ý định giấu giếm lâu dài, những lần cố tình hoặc vô tư lộ sơ hở kia là vì muốn thúc đẩy đoạn kết nhanh cho màn kịch này.
Mặc dù lo sợ bản thân gánh chịu nguy hiểm khi thân phận bại lộ song lại muốn đánh cược, một thua thì c.h.ế.t hai là thắng cược, đổi lấy điều mình cần.
Lan Hạ Ánh âm thầm đặt niềm tin đợi chờ, hồi lâu Quốc Sư mới hé miệng hỏi: “Cô có mục đích gì?”
“Muốn được sống, bất kể sau này có ra sao ta cũng mong Quốc Sư giúp đỡ để ta tồn tại ở trên cõi đời này.” Lan Hạ Ánh thẳng thắn nói ý định của bản thân ra.
Quốc Sư nhếch môi vẻ mặt vô cảm bảo: “Cô nghĩ ta đồng ý giúp không?”
“Ta biết ngài đang dốc sức phò tá Thái Tử yên bình lên ngôi, càng cần tới khả năng mơ thấy tương lai của Đường Tình Ái, nên hiện tại Quốc Sư chỉ có thể chọn ta…” Lan Hạ Ánh tự tin trả lời, Quốc Sư chưa kịp phản ứng đã nghe nàng tiếp tục tuôn câu.
“Hoặc là ngài vẫn cần ta phối hợp tìm Đường Tình Ái về đây.” Từng chữ thốt lên vô tình làm Quốc Sư thay đổi biểu cảm, rồi dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lan Hạ Ánh.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu mà gió dần trôi nổi tứ phía, sương đêm xuất hiện nhiệt độ xung quanh trở nên se lạnh.
Lan Hạ Ánh sắp không chịu nổi Quốc Sư mới cất tiếng: “Cô tính toán rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa đủ để ta tin tưởng chấp thuận.”
Quốc Sư vừa dứt lời lập tức đứng lên rời đi, khi bóng dáng đối phương khuất xa Lan Hạ Ánh mới phản ứng, mắt chớp chớp nhìn xung quanh chẳng một bóng người.
Rồi đôi con ngươi nhắm tới từng bờ tường cao ngăn cách không gian bên ngoài, trong đầu nảy ra ý tưởng khác.
Đã từ chối đề nghị vậy nàng cần gì ở lại cho Quốc Sư lợi dụng, với cả thân phận lộ tẩy thì những đãi ngộ tốt đẹp cũng kết thúc thôi, chắc ngày mai phải nhận lấy thứ kinh khủng gì…
Giờ trốn thoát là thông minh nhất!
…
Đêm khuya tại Đồ Kinh yên ắng u ám, cả đường lớn vắng vẻ chỉ có ánh trắng mờ chiếu theo từng ngã rẽ hướng đi.
Đúng lúc này bóng dáng Lan Hạ Ánh chạy trôi c.h.ế.t cùng đám người đuổi theo sau, nàng vừa nghĩ cách thoát thân vừa gia tăng tốc độ.
Khi đến một đường rẽ Lan Hạ Ánh trông thấy chiếc xe ngựa đang đi tới gần, nàng lập tức chặn lại rồi nhảy lên đó, trước sự ngỡ ngàng của phu xe mà tiến vào bên trong.
Lúc đối diện với người ngồi trong xe dù chưa nhìn rõ mặt đối phương thì nàng đã quỳ rạp xuống khẩn cầu: “Có người đang đuổi theo ta, xin người hãy ra tay giúp đỡ!”
Có lẽ đêm nay đáng nhớ nhất đời!
Từ khi bắc thang trèo tường nghĩ sẽ thuận lợi trốn khỏi, ai ngờ đi đến đường lớn bắt đầu bị rượt đuổi.
Nàng phải dành lời khen cho vị Quốc Sư có sự nhạy bén không ai sánh bằng, tính thời gian chưa kịp đốt nén hương nào!
Giờ chỉ hy vọng người phía trước cho nương nhờ thôi.
Lan Hạ Ánh chờ hồi lâu cũng chẳng thấy ai trả lời, ngược lại ngửi thấy hương thơm như hoa nên nàng khẽ ngẩng đầu phát hiện người kia là nam tử.
Y phục trên thân đối phương còn xộc xệch giống bị ai lôi kéo, cả khuôn mặt đỏ bừng riêng đôi mắt nửa khép nửa mở chất chứa sự gợi tình, khiến nàng ngơ ngác.
Mãi khi đối phương xua xua tay xong khó khăn gằn giọng nói “Đi ra ngoài!”