Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 20: Nhân Tình Của Thái Tử.
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:49
Đường Tình Ái xuất phủ vào ngày hôm sau, nàng đi đến điểm hẹn gặp Nhất Hòa, lúc vô tình lại ngang qua đoạn đường đêm hôm đó bị đuổi, còn nghe được tin tức Nguyệt Kỳ đã chết.
Người ta nói rằng lửa thiêu sống cả thân thể hóa thành tro, từng câu chữ lọt vào tai khiến Đường Tình Ái dừng chân.
Bỗng nghĩ về khoảnh khắc cùng Nguyệt Kỳ vượt qua ở Biên Cương, cả hai đã sống c.h.ế.t có nhau nhưng cuối cùng vẫn phải đối đầu, vì lòng trung thành của thuộc hạ dành cho chủ nhân quá bền bỉ.
Đáng tiếc…
…
Nơi hẹn gặp nhau là một quán trà trong ngõ nhỏ ít người qua lại, Đường Tình Ái vừa đi đến lập tức thấy bóng dáng nam nhân quen thuộc.
Nàng tiến lên rồi ngồi xuống trước mặt đối phương, nở nụ cười hỏi: “Công tử đợi ta lâu chưa?”
Nhất Hòa chẳng đáp nâng mắt nhìn người đối diện, đúng như những gì thiên hạ đồn, vẻ ngoài mập mạp không hề có nhan sắc, tất cả cử chỉ toát ra sự tầm thường khác hẳn với thân phận tiểu thư quý tộc.
Đây cũng là người đêm hôm đấy cầu xin mình cứu mạng, cơ mà không thể ngờ sẽ nhận được thư mời gặp mặt như hiện tại.
Chưa kể nội dung trên bức thư ấy còn vô cùng nổi bật, khiến bản thân phải lập tức hồi đáp.
Nhất Hòa nghĩ đến đây hé môi hỏi: “Đường Tiểu Thư hẹn gặp tại hạ chắc muốn bàn chuyện quan trọng nhỉ?”
Đường Tình Ái nghe người đằng trước thẳng thắn nói thì cười càng sâu, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Hẹn gặp công tử đầu tiên là để cảm tạ vì đêm đó đã giúp ta nhặt mạng về, bằng cách giải cổ trùng trong thân thể công tử.”
“Xem ra Đường Tiểu Thư tra rõ lai lịch của tại hạ rồi.” Nhất Hòa khẽ cười nhưng trong đôi mắt đào hoa lại không chứa ý tứ vui vẻ nào.
Đâu ai vui nổi khi một ngày có kẻ phát hiện bí mật mình giấu kín, rốt cuộc nữ nhân này dùng tầm thường để che đậy năng lực.
Quả nhiên không thể đánh giá một người qua vẻ ngoài, càng không thể tin tưởng dáng điệu đáng thương cầu xin cứu mạng tại đêm ấy.
Chỉ là Đường Tình Ái biết cách giải cổ trùng, còn thiện ý định đền đáp…
Nhất Hòa đang suy tư nên chấp nhận hay từ chối, Đường Tình Ái bỗng nói: “Công tử có thể về nghĩ kĩ xem, nếu đồng ý hãy tới đây lần nữa.”
Nàng muốn được đối phương tín nhiệm trước rồi mới đề nghị việc kia, dù sao chuyện tính kế Thái Tử vẫn luôn nhạy cảm, hơn nữa người này ở vị trí đặc biệt sự đề phòng rất cao.
Nhưng nàng đánh cược hắn sẽ liên thủ với mình, đêm ấy trông thấy võ công kèm ngọn lửa từ bàn tay đó rất lợi hại, tuy nhiên Thái Tử lại hạ cổ trùng, vậy phải dùng thủ đoạn ác độc thâm sâu.
Đã ác thì chẳng tránh nổi thù hận nảy sinh, chỉ cần người tên Nhất Hòa này căm hận Thái Tử, nàng lập tức thành công!
Đường Tình Ái giấu kín chờ mong trong ánh mắt, tiếp tục bày tỏ chân thành bảo: “Khi biết về tình cảnh của công tử, ta hy vọng sẽ giúp người thoát khỏi Thái Tử.”
Nhất Hòa cau mày, theo bản năng tò mò hỏi: “Tại sao?”
“Ta từng thấy Thái Tử cưỡng ép một nam nhân, lúc ấy ta quá vô dụng chẳng làm được gì, cho đến giờ ta vẫn nhớ rõ khung cảnh tệ hại cùng hành vi đồi bại kia.” Đường Tình Ái vừa kể vừa kìm chế cảm xúc bất ổn.
Nét mặt nửa buồn nửa tức và chất giọng bất lực nàng tuôn, hệt như mang nỗi niềm thương đau ám ảnh chuyện xưa, đồng thời khiến Nhất Hòa lung lay ý nghĩ, hồi sau mở miệng: “Tại hạ vô ý rồi, làm Đường Tiểu Thư nhớ lại quá khứ bi ai.”
Đường Tình Ái xua tay xong điều chỉnh dáng vẻ trở lại bình thường, nàng tự nhiên đáp: “Không sao cả, chung quy do ta muốn báo ân cũng mong giúp được công tử phần nào.”
Nhất Hòa gật đầu, cuối cùng nhắc chuyện cổ trùng: “Đường Tiểu Thư biết loại trùng tại hạ trúng là gì ư?”
“Thời gian cổ trùng phát tác vào ban đêm, cả người công tử sẽ nóng bỏng như ngồi trong đống lửa, nếu người không cùng Thái Tử hoạn ái thì hạ bộ chảy máu, cảm giác cực kỳ đau khổ.” Đường Tình Ái kể từng biểu hiện Nhất Hòa phải chịu, đối phương lặng câm rồi gật gù thừa nhận.
Từ lúc trông thấy hắn khổ sở nàng đã đoán ra, vì nàng quen một người hiểu về các loại độc cùng cổ trùng…
Dòng suy nghĩ đến đây tự nhiên trí óc hiện hình ảnh gương mặt nam nhân dịu dàng cười, kể từ trận chiến tại Biên Cương đã chẳng thấy bóng dáng ấy nữa.
Dựa vào giấc mơ Dạ Vương Gia sắp về, chắc chàng cũng trở lại sớm, khi đó bọn họ tái hợp nàng sẽ thêm sự hỗ trợ.
Đường Tình Ái nghĩ ngợi chốc lát sau bảo: “Ta có cách giải nhưng cần hai thứ để làm vật dẫn, tách cổ trùng ra khỏi người của công tử.”
Nhất Hòa nheo mắt nghe giọng nàng nhỏ dần, đôi con ngươi xoay chuyển rồi cứng đờ, sau cùng Đường Tình Ái đưa gói thuốc sang.
Nàng chờ Nhất Hòa tiếp nhận xong xuôi lập tức đứng lên rời khỏi, không quên xoay người dặn dò: “Nhất định phải lấy bằng được nhé!”
Nhất Hòa nhìn Đường Tình Ái tự chỉ tay thẳng vào lồng ngực, vị trí kia là nơi trái tim trú ngụ.