Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 22: Nam Nhân Trong Mộng Là Người Nàng Yêu.
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:49
Đường Tình Ái nhếch môi, đập tan ảo tưởng của Đường Hư Nhiên bằng lời nói: “Phụ thân vẫn nằm dưỡng thương trong phòng, mẫu thân yếu đuối không dám ra ngoài, những người có võ công đều ngã ở đây thì còn ai giúp ngươi g.i.ế.c ta nữa?”
Đường Hư Nhiên im lặng nghe, rồi nhìn t.h.i t.h.ể trải đầy đất xen kẽ m.á.u tươi chảy thành dòng, lại nghĩ loại thuốc độc vừa uống, khiến cho trí óc hỗn loạn hơn.
Đáng lý hôm nay chỉ muốn ép Đường Tình Ái chịu thua đi nhận lỗi với phụ thân, tuy nhiên tất cả trở nên mất kiểm soát biến thành tình cảnh hiện tại…
Ả ta không có ý g.i.ế.c c.h.ế.t ai, càng chẳng hại ai vào đường cùng!
Bà lão thấy Đường Hư Nhiên bắt đầu khóc thì cất giọng bảo: “Giữ gìn nước mắt, lát nữa phải khóc nhiều.”
“Các ngươi tính làm gì ta?” Đường Hư Nhiên phản ứng hỏi, đôi mắt đã giăng đầy nỗi sợ hãi.
Đường Tình Ái cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt xinh đẹp của đối phương, nàng từ từ đáp: “Chúng ta cần m.á.u ở trái tim ngươi, yên tâm sẽ không c.h.ế.t người đâu cơ mà rất đau đấy.”
Có một năm tại Biên Cương nàng mơ thấy Đường Hư Nhiên lên ngôi Hoàng Hậu, cuối cùng thứ bản thân đợi chờ cũng trông được.
Chỉ cần lấy đủ Long Phượng Huyết thì cả bản thân và bà hà lập tức về Hoa Khuyết Tộc, tháng ngày yên bình chẳng xa vời nữa.
Đường Tình Ái vừa suy nghĩ vừa mừng rỡ, sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng đập vào mắt Đường Hư Nhiên lại biến thành dáng điệu nham hiểm ác độc.
…
Thời gian trôi trời dần ngả màu sang đen tối, bỗng mây mù giăng kín che lấp ánh sáng từ trăng sao, khiến Đồ Kinh phái đắm chìm trong mịt mờ u ám.
Mặc đu đêm khuya Đường Tình Ái vẫn ngồi ở hậu viện, ngẩng đầu ngắm những thứ hư vô, đột nhiên phía xa phát ra tiếng động nhỏ, nàng khẽ quay qua nhìn quả nhiên là có người xuất hiện.
Nhất Hòa khoác trên thân bộ huyền y, bịt kín nửa gương mặt, khi bước đến gần Đường Tình Ái mới bỏ lớp nguỵ trang và nói: “Tại hạ lấy đủ vật dẫn rồi.”
“Công tử làm việc nhanh thế sao?” Đường Tình Ái thấp giọng hỏi, mắt nhìn đối phương đưa ra hai bình sứ vừa tầm, nàng hơi cong môi nhận lấy.
Sau cùng Nhất Hòa nhẹ đáp lại: “Thái Tử chưa biết năng lực của tại hạ, nên hắn không hề đề phòng.”
Đường Tình Ái như tỉnh ngộ bảo: “Vậy à, ta mạn phép đoán công tử g.i.ế.c hết đám người Quốc Sư trong đêm đó cũng là để giấu kín ngọn lửa kia nhỉ.”
Nguyệt Kỳ và đồng bọn c.h.ế.t cháy, tám chín phần do nam nhân này động thủ, ban đầu còn tưởng vì mấy câu sỉ nhục nhưng giờ hiểu rõ nguyên nhân.
Nhất Hòa gật đầu thay lời thừa nhận, Đường Tình Ái không vòng vo nữa mà nói tới việc chính: “Làm phiền công tử đi theo ta để chuẩn bị giải cổ trùng.”
Chỉ sau đêm nay mình chẳng nợ nằn gì nam nhân trước mắt nữa, cũng hoàn thành điều mọi người trong Hoa Khuyết tộc mong đợi.
Từng cơn gió bỗng trôi nổi bốn bể xua tan những đám mây mù, khiến trăng sao thay nhau hiện hữu khai sáng bầu trời đêm.
Cùng lúc tại phòng lớn, Đường Tình Ái giải cổ trùng cho Nhất Hòa xong xuôi, thời khắc ánh nến lay lắt sắp cháy hết nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn bà lão từ ngoài cửa bước vào dọn dẹp đồ vật bày khắp xung quanh.
Nhất Hòa hôn mê nằm ở trên giường hồi sau tỉnh lại, trông thấy Đường Tình Ái ngủ say thì khẽ giọng hỏi bà lão đang thu dọn: “Bà bà, việc xong rồi phải không?”
Bà Lão vừa làm vừa đáp lời: “Đều hoàn thành, công tử chẳng cần lo ngại gì hết, nhưng hãy chú ý tĩnh dưỡng cho vết thương mau lành.”
Nhất Hòa nghe mới tự sờ thân thể mình, phát hiện trước n.g.ự.c được băng bó cẩn thận, hiển nhiên là do Đường Tình Ái gây nên.
Trước khi rơi vào bất tỉnh hắn đã nghe lời đối phương giải thích, rằng phải đ.â.m một lỗ giữa n.g.ự.c rồi dùng vật dẫn dụ cổ trùng bò ra.
Vậy nghĩa là từ nay bản thân chẳng cần làm những việc hèn hạ kia, càng chẳng sợ bị trói buộc cả đời.
Nhất Hòa âm thầm mừng vui, bà lão bên này bỗng nhiên hỏi: “Công tử còn nơi để về không?”
“Tại hạ vốn dĩ ở chốn thôn quê, vì một vài việc riêng nên lên Đồ Kinh, có lẽ sáng mai sẽ trở về.” Nhất Hòa nhỏ nhẹ đáp trả.
Bà lão gật đầu không nói thêm gì cả, trong lòng gạt bỏ ý định kêu người này gia nhập Hoa Khuyết Tộc.
Dù sao lúc nghe tiểu thư kể thực lực từ Nhất Hòa rất mạnh thì bà ấy rất mong có dịp mang về tộc mình, nhưng ít nhất đối phương không chốn dung thân mới tốt.
…
Đường Tình Ái mở mắt thấy xung quanh toàn cây cối, khi vẫn mơ hồ nghe tiếng người c.h.é.m g.i.ế.c phía xa, nàng theo bản năng đi qua xem.
Chốc lát trông thấy đám hắc y nhân bao vây nhóm binh lính trên đường, mà đứng ở giữa không ai khác ngoài Dạ Vương Gia cùng Đường Sinh Dư.
Nhưng nơi Đường Tình Ái chú ý nhất là chỗ gốc cây gần đó, một nam nhân ngồi tựa vào thân cây với đôi chân nhuốm đầy m.á.u tươi, trán đối phương lấm tấm mồ hôi, hàng lông mày cau chặt mím môi như nhẫn nhịn.
Thêm gương mặt tuấn lãng và đôi mắt biết cười từ nam nhân, càng khiến nàng hoảng loạn không dám tin cảnh trạng này.