Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 23: Quá Khứ Không Lập Lại, Nam Nhân Ấy Không Giống Quốc Sư!
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:49
Dáng vẻ của nam nhân rõ ràng đang vô cùng đau đớn, vì đôi chân rỉ m.á.u liên tục ướt đẫm cả y phục.
Đường Tình Ái có thể thấy đối phương yếu ớt tự cầm m.á.u chữa thương, còn những người kia giương đao c.h.é.m g.i.ế.c nhau, một hồi sau nàng nâng bước hướng về phía nam nhân.
Đây là người duy nhất ở nơi Biên Cương giúp đỡ mình, nhiều năm vẫn cùng che chở lẫn nhau lúc khó khăn, đến hiện tại nàng tiếc nuối khi rời khỏi chẳng thể nói câu từ biệt chàng tử tế.
Nhưng ngay bây giờ cảnh tượng trước mắt càng khiến nàng đau lòng và day dứt hơn, tại sao tương lai của chàng trở thành như này?
Thế gian luôn tồn tại câu nói ở hiền thì gặp lành, nàng biết rõ chàng cứu giúp binh sĩ, cứu bao sinh mệnh sắp héo tàn, vậy mà hứng chịu thời khắc thương tích đầy thân…
Đường Tình Ái vừa tự hỏi vừa bước đi, bỗng nhiên đoàn quỷ lao từ đằng sau ra chặn ngang, tiếp theo bọn chúng thay nhau kêu gào đòi mạng, nàng đành đưa mắt liếc nhìn, tất cả đều là người bị g.i.ế.c tại Đường gia.
Những con quỷ với hình hài đa dạng ấy không cho Đường Tình Ái có cơ hội phản ứng, nhanh chóng nhảy qua động thủ, mỗi tên tung chiêu thức móc mắt, kẻ cào cấu rồi lôi vũ khí c.h.é.m xuống, trông vô cùng đáng sợ.
Còn tình cảnh đằng trước sớm bị đám quỷ phá vỡ chẳng lưu bất cứ thứ gì, sự biến chuyển bất ngờ khiến Đường Tình Ái thất vọng, cuối cùng quyết giơ tay đáp trả bọn quỷ bằng vũ lực
Chẳng biết qua bao lâu nàng cảm giác sức lực dần cạn, đến mức tay chân yếu đuối đánh mạnh thành nhẹ, tuy nhiên đám quỷ đối diện vẫn dồi dào sự mạnh mẽ.
Đường Tình Ái rõ ràng chúng sẽ mãi tràn đầy sinh lực, có lẽ tồn tại tận tới bản thân chết, nên nàng bắt đầu nhắm mắt tập chung tinh thần để tự thoát khỏi giấc mộng.
Khi mở mắt ra lần nữa lập tức thấy căn phòng quen thuộc, Đường Tình Ái vội vàng ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Đột nhiên tiếng bà lão vang lên: “Tiểu thư đã tỉnh à, mau rửa mặt xong ăn chút cháo nóng cho ấm bụng.”
Đường Tình Ái hơi xoay người đã trông được bà lão đi đến gần, nàng thở phào vì thoát thân thành công, rồi điều chỉnh tâm trạng hỏi: “Bà bà, Nhất Hòa rời khỏi đây chưa?”
Bà lão đưa tay lau mồ hôi chảy lấm lem trên khuôn mặt Đường Tình Ái, nhẹ nhàng đáp: “Hắn đi từ đêm qua còn gửi lời đa tạ tiểu thư.”
“Đối phương chưa nghi ngờ gì phải không?” Nàng hỏi lần nữa, tự cầm khăn trên tay bà lão lau sạch mặt mình.
Thật ra phương pháp giải cổ trùng chỉ cần một vật dẫn, càng chẳng phải lấy m.á.u đầu tim nhưng bản thân cố ý lợi dụng Nhất Hòa để có Long Huyết, cách thức này quá đê tiện.
Biết bản thân âm hiểm cố tình khiến người ta chịu cảnh nguy hiểm, nên nàng hối hận giờ nghe đối phương đa tạ mình thì thêm tự trách.
Cũng may mọi việc đều kết thúc trong yên ổn…
Bà lão nhìn Đường Tình Ái thất thần lập tức bảo: “Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, điều quan trọng bây giờ là trở về tộc.”
Đường Tình Ái lắc đầu bày tỏ: “Bà bà hãy mang đồ đi trước, ta sẽ ở đây chờ một người quay lại nữa.”
Bà lão kinh ngạc rồi phản đối nói: “Năm xưa tiểu thư cũng một vẻ mặt này, kêu rằng đợi Quốc Sư hồi tâm chuyển ý, cuối cùng Quốc Sư chọn Thái Tử! Vậy nay là kẻ nào khiến người lung lay?”
Ngày đó tiểu thư nhà bà ấy rung động với vị Quốc Sư cao ngạo kia, bất chấp lời khuyên ngăn chạy theo bầu bạn cùng kẻ ấy suốt tháng năm dài, đồng thời mặc kệ bị lợi dụng khả năng mơ thấy tương lai.
Đến khi nhận lấy nỗi thất vọng đành khóc lóc buông xuôi tất cả…
Đường Tình Ái như biết suy nghĩ của bà lão, nàng nở nụ cười hé môi giải thích: “Bà bà, ta nợ người đó ân tình món nợ này quyết trả đủ cho chàng ấy, chỉ cần thời gian nửa năm thôi.”
Những chuyện xảy ra mà nàng trông thấy tại giấc mơ cứ như một lưỡi kiếm sắc bén, mỗi lần nghĩ lại cảm giác trái tim đau đớn khó nhọc, rốt cuộc bản thân không thể đứng nhìn người mình yêu chịu thương tổn thành thế.
Lúc bắt đầu đều chẳng màng tới kết quả dù là ngày xưa hay hiện tại, bởi vì trước sau bọn họ cũng từng chở che bao bọc nàng, đã thương lấy nhau một lần thì cả đời sẽ khắc ghi tình ý.
Bà lão nhìn ánh mắt Đường Tình Ái giăng đầy kiên định, tự hiểu chẳng khuyên nổi nên thở dài chấp nhận: “Lão chỉ mong tiểu thư hành động sáng suốt, đừng cho lão thấy cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
“Bà bà yên tâm, ta nhất định sống sót trở về tộc mà.” Đường Tình Ái nói rồi ôm lấy bà lão, điệu bộ mang theo lưu luyến ấm áp từ người thân, còn trí óc suy nghĩ việc làm tiếp theo.
Đương nhiên phải sắp xếp người bảo vệ bà bà rời Đồ Kinh, nàng không an tâm để bà ấy đi một thân một mình, huống hồ vừa hôm qua bị đám Đường Hư Nhiên đánh đập, cơ thể già nua cần sự chăm sóc.
Có lẽ nên gửi thư về tộc kêu các trưởng lão phái thủ hạ đón giữa đường mới tốt.