Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 24: Diệp Lam Cung Và Thái Tử Muốn Dạ Vương Gia Chết!
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:49
Đường Tình Ái tiễn bà lão rời Đồ Kinh, sau cũng ra khỏi Đường gia để đến phủ Dạ Vương Gia.
Khi đứng trước đại môn đang đóng chặt của phủ, nàng lập tức tiến lên gõ cửa và gọi, một lúc cửa lớn hé mở lộ ra thân hình nam tử.
Đối phương mang y phục gia nhân, vừa trông thấy nàng thì hành lễ kêu Vương Phi.
Đường Tình Ái gật đầu đưa bức thư viết sẵn sang tay gia nhân, nhẹ giọng dặn dò: “Giúp ta gửi cái này cho Vương Gia.”
“Vương Phi không vào trong hả?” Gia nhân vừa hỏi vừa nhận đồ vật, ánh mắt quan sát dáng vẻ nữ nhân trước mặt, tuy đen hơn xưa nhưng vẫn mập mạp, quần áo trên thân đơn giản còn xách theo tay nải.
Mặc dù gần đây có những lời đồn đại không hay về người này, song đối phương cũng đang là Vương Phi mình phải đối xử thật cẩn trọng.
Đường Tình Ái lắc đầu nói: “Rất nhanh thôi ta sẽ chẳng còn mang danh Dạ Vương Phi, nên đừng e ngại về ta như thế.”
Dứt lời, nàng xoay người rời khỏi hoàn toàn không để gia nhân phản ứng kịp.
Hai tháng sau.
Tin tức đoàn binh của Dạ Vương Gia đại thắng đánh lùi quân địch truyền khắp Đồ Kinh, Hoàng Thượng cũng hạ lệnh cho tất cả họ hồi kinh để ban thưởng.
Mà Thái Tử khi nghe tin này đã lạnh mặt tìm đến phủ Quốc Sư, có điều hắn phát hiện người mình muốn nói chuyện lại ngồi ở một góc tại hậu viện.
Đập vào mắt là nam nhân với bộ dạng say xỉn khác hẳn thường ngày, trông bê tha đến nỗi y phục không chỉnh tề cùng mái tóc buông xõa, xung quanh đối phương bày đầy hũ rượu lớn nhỏ.
Thái Tử nhíu chặt mày tiến lên kéo Quốc Sư đứng dậy, hắn cao giọng quát: “Giờ này vẫn uống được ư? Ngươi có biết rằng Dạ Vương Gia đã đại thắng sắp trở về đây không hả!”
Quốc Sư mơ màng mở mắt nhìn kẻ động tay, động chân còn gào vào mặt mình, mất lúc lâu mới phản ứng hé môi bảo: “Thái Tử lo lắng làm gì? Người để cho Dạ Vương Gia không thể trở lại là được.”
Lời vừa nói ra khiến Thái Tử im bật rồi tức giận đáp: “Ngươi tính toán thế nào vậy, nhiều năm ở Biên Cương như thế Dạ Vương Gia cũng vượt qua nổi, ta sao có thể g.i.ế.c hắn ta trong một khắc?”
Vốn dĩ ban đầu mong chờ Đường Tình Ái diệt trừ hậu hoạn ấy ở Biên Cương, nhưng giờ tất cả đều vô nghĩa khi tên đó mang theo thắng lợi về đây.
Bản thân đã nghĩ ngàn vạn cách xử lý song chưa thấy cái nào hoàn hảo, bao gồm trừ khử giữa đường đi, nếu làm chẳng cần thận thì vừa thất bại vừa bị lộ tẩy.
Quốc Sư cười, dường như biết suy nghĩ từ kẻ đối diện nên cất tiếng khàn khàn: “Người đừng nghĩ nhiều, chúng ta không làm thì đâu biết kết quả thật sự.”
Thái Tử nheo mắt dần bình tĩnh lại hỏi: “Đánh mất Đường Tình Ái khiến ngươi suy sụp thế này, còn bao nhiêu tỉnh táo mà tính kế giúp ta?”
Từng câu phát ra làm Quốc Sư chẳng thể giữ nụ cười, đôi mắt trở thành âm u nhìn Thái Tử, cuối cùng lạnh nhạt phản bác: “Người cũng vừa mất đi một nam sủng, chẳng lẽ không thấy buồn ư?”
Khi A Tình bỏ trốn thì đêm hôm sau Thái Tử bị nam sủng hành thích, đối phương đã biến mất không rõ tung tích tận bây giờ vẫn biệt tăm.
Hai chuyện và hai con người khác nhau, nhưng đều thoát thân làm bọn họ rối loạn tới nông nỗi này…
Chưa kể đến đám Nguyệt Kỳ c.h.ế.t tức tưởi là tổn thất lớn nhất mà bản thân hứng chịu.
Quốc Sư âm thầm mím môi sâu trong con ngươi hiện hữu sự tàn độc, sau cùng gỡ tay Thái Tử ra khỏi người mình, tiếp tục cầm bình rượu gần đó lên uống.
“Ta uống cùng ngươi.” Thái Tử dứt lời lập tức giành lấy bình rượu rồi tự nhiên thưởng thức nó.
Quốc Sư thơ ơ quan sát một lúc, nét mặt đầy ghét bỏ xoay lưng đi khỏi.
…
Ở nơi núi đồi gập ghềnh với cây cối mọc dại trải dài bốn phía, cùng những tán lá rậm rạp đua nhau cao ngất, lại xum xuê che lấp bầu trời.
Lúc này tia nắng chói chiếu xuống cánh rừng, soi trúng bóng dáng nữ nhân ăn mặc lấm lem núp đằng sau một gốc cây lớn, điệu bộ của đối phương bận rộn làm gì đó.
Mãi khi từng tiếng vó ngựa vang vọng từ xa truyền tới, nữ nhân mới ngừng động tác rồi nhấc thanh đao dưới đất lên, mắt chờ đợi.
Quả nhiên có đoàn quân lính cưỡi ngựa phi ngang qua, khi cách nhau đoạn dài thì nữ nhân đứng dậy đi theo.
Bỗng phía trước phát ra tiếng nổ làm rung chuyển cả mặt đất, trong chốc lát những thanh âm thảm thiết lần lượt vọng khắp rừng sâu.
Thời điểm nữ nhân đuổi kịp thì trông thấy nhiều quân lính ngã ngựa nằm la liệt dưới đất, số còn lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cẩn thận!” Nữ nhân hét to chạy đến kéo một người mang áo choàng đen đứng ở giữa, quả nhiên sau đó các mũi tên nhọn từ tứ phía phóng sang.
Sự tấn công liên tiếp như mưa sa bão táp khiến đoàn quân chẳng kịp đề phòng, bọn bọ ngã xuống cùng hàng m.á.u tươi rải rác.
Mà người được bảo vệ cũng thấy tình cảnh xảy ra, đối phương hơi nhíu mày cuối cùng giơ tay ném áo choàng, chiếc áo tung bay cuốn hết mũi tên lao qua đây.