Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 31: Ngoan Ngoãn Làm Dạ Vương Phi...
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:50
Đường Tình Ái không biết suy nghĩ của Dạ Vương Gia, nàng hơi nghiêng đầu chậm rãi nói: “Vậy ta cũng không cần ngài phải bảo vệ.”
“Cô phải ghi nhớ mình vẫn là Dạ Vương Phi, khi nào chúng ta hòa ly bổn vương mới cho cô tự do.” Dạ Vương Gia nhẹ giọng nhắc nhở, Đường Tình Ái chẳng hề để ý mà đứng dậy định rời khỏi.
Tuy nhiên vừa xoay người thì bị đối phương kéo tay, cuối cùng nàng ngã vào lòng hắn.
Đường Tình Ái nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn Dạ Vương Gia đang vòng tay ôm eo giữ nàng lại, sau nghe hắn kiên nhẫn bảo: “Cô hãy ngoan ngoãn làm Dạ Vương Phi của bổn vương, đừng tìm cách hồng hạnh vượt tường nữa.”
“Vương Gia có biết tại sao Diệp Lam Cung mất kiểm soát không?” Đường Tình Ái bỗng nhắc tới Quốc Sư.
Dưới sự chờ đợi từ Dạ Vương Gia, nàng nhẹ nhàng cười mở miệng: “Huynh ấy tưởng Vương Gia ép ta nhường việc viết thư ra, nên khi trông thấy ngài đã tức giận hơn trước đây.”
Một câu nói dối nhưng khiến Dạ Vương Gia thay đổi sắc mặt, hắn siết lấy eo nàng rồi trầm giọng: “Cô luôn để bản thân trong sạch nhất nhỉ? Hay cô tính toán đạp hai thuyền cùng lúc mới vội vàng đẩy tội xấu lên bổn vương?”
Đường Tình Ái quay người thản nhiên ôm cổ Dạ Vương Gia, chầm chậm đáp trả: “Ngài luôn hiểu rõ ta như thế.”
Kể từ ngày chấp nhận sớm chiều kề cạnh nam nhân này, nàng đã tự xây lên hình tượng xấu cho mình, mục đích che giấu con người thật khiến Dạ Vương Gia chẳng thể nắm bắt kịp.
Chỉ là trong những tính toán tưởng như kĩ càng đều vô ích khi Nhạc Lãng xuất hiện…
Cuối cùng nàng không dứt nổi khỏi cuộc chiến giữa bọn họ.
Đường Tình Ái vừa nghĩ vừa quan sát Dạ Vương Gia, phần hắn cũng nhìn nàng thật sâu. Nữ nhân đối diện có khuôn mặt mập mạp, khoác lục y trên thân đủ che đậy dáng người tròn ú, rõ ràng vẻ ngoài xấu xí nhưng lại khiến Diệp Lam Cung dồn hết tâm can vào chăm sóc.
Chỉ cần mình buông tay thì đối phương sẽ mang người về, có lẽ hắn nên giữ chặt hơn để cho bọn họ xa cách nhau, hoặc đẩy Nhạc Lãng ra cản trở.
Lòng Dạ Vương Gia tràn ngập toan tính tuy nhiên trong ánh mắt còn đề phòng.
Đường Tình Ái nhìn kẻ trước mặt vẫn giữ vững bình tĩnh không bị mấy lời kia kích thích, nàng thất vọng cụp mắt che giấu cảm xúc.
…
Trở về phủ của Dạ Vương Gia, Đường Tình Ái vẫn ôm hy vọng thoát thân, nhiều lần tính kế lén lút trốn chạy, đáng tiếc đều bị bắt lại.
Thời khắc Đường Tình Ái đang chật vật chống chọi với đám thuộc hạ Dạ Vương Gia, thì bà lão xuất hiện giải cứu, hỗ trợ nàng trốn thoát thành công.
Sau đó lại theo bà lão đến tửu lâu, ở nơi này Đường Tình Ái bất giác nghe thấy tin tức mấy ngày qua từ miệng người xung quanh.
“Nghe nói Dạ Vương Gia vừa trở về đã bị thê tử mình ném cho hưu thư đấy!”
“Ta còn biết chút nội dung trong bức thư ấy, hình như nói Dạ Vương Gia không được chuyện kia, chẳng thể khiến Dạ Vương Phi có con, nên mới đưa ra quyết định hiện tại.”
“Không phải tình cảm phu thê hai người họ rất tốt à? Lúc Dạ Vương Gia xuất chinh Dạ Vương Phi cũng xin lên chùa cầu phúc mấy năm cho phu quân mình.”
Bọn họ lần lượt bàn tán nói những điều bản thân biết, còn Đường Tình Ái hơi cong môi cười đứng nghe tất cả.
Cái gọi là lên chùa cầu phúc chỉ để che giấu việc ra Biên Cương, vì Hoàng Thượng không cho phép nàng theo đến chiến trường.
Lúc tới Biên Cương còn giả làm nam nhân cơ mà bị Nhạc Lãng phát hiện, chàng báo cho Dạ Vương Gia, khi đó nàng phải tiết lộ bản thân biết trước tương lai mới thoát được một nạn.
Đường Tình Ái nghĩ về Nhạc Lãng trong lòng bất giác đầy nỗi lo lắng, sau nàng nâng mắt nhìn bà lão trước mặt, mở lời hỏi: “Bà bà, ở tộc thể nào rồi?”
Bà lão hiền hòa mỉm cười nói: “Thánh nữ yên tâm, lễ hiến tế đã hoàn thành vô cùng suôn sẻ.”
Đường Tình Ái nghe thấy tin tốt lành bèn cười vui vẻ đáp: “Vậy là người trong tộc có thể bình an, không cần lo lắng gì nữa.”
Sau bao năm chung sống trong nỗi sợ cả tộc mất đi bảo vệ của Thần Cổ, sẽ bị lộ tẩy sức mạnh và kẻ khác nhòm ngó đến, giờ họ cũng chẳng phải bận lòng gì thêm.
Bản thân nàng càng như trút gánh bớt nặng,
bởi nhiều ngày tháng khiến người trong tộc chờ đợi vất vả, nếu không hoàn thành chuyện này thì nàng thật sự mang tội phạm lỗi với họ.
Hoàn toàn chẳng xứng với vị trí Thánh Nữ cùng những tín nhiệm từ các tộc nhân dành cho mình.
Vẻ mặt Đường Tình Ái thể hiện rõ nhẹ nhõm, phần bà lão từ tốn cất tiếng: “Thánh Nữ, bao giờ người trở về tộc?”
“Ta còn việc chưa xong, bà bà hãy chờ thêm vài ngày được không?” Đường Tình Ái nhẹ nhàng trả lời.
Bà lão tức khắc thở dài, khuôn mặt già nua dâng tràn lo âu nói: “Thánh Nữ có biết lão quay lại đây là vì sao không, vì các Trưởng Lão bói toán biết người sẽ gặp nạn nên kêu lão đón người về.”
Đường Tình Ái chớp chớp mắt ngạc nhiên, mặc dù luôn thắc mắc sao bà bà xuất hiện, chỉ đoán rằng bà ấy lưu luyến nàng, không ngờ còn nguyên do khác.