Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang - Chương 9: Cuộc Tình Này Là Tứ Giác Tình Yêu À?
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:47
Phu Quân Công Lược Bạch Nguyệt Quang.
Chương 9
Quốc Sư cất tiếng sai gia nhân mang rượu lên xong tự mình rót ra hai ly, sau đấy cho Lan Hạ Ánh một phần, rồi nhẹ nhàng bảo: “Đã rất lâu không cùng A Tình uống rượu, từ lúc nàng gả đi luôn thực hiện tròn nghĩa vụ, chẳng còn giao du với ai.”
Lan Hạ Ánh nâng ly lên uống từ từ cảm nhận mùi vị nồng cay ở miệng, một hồi hé môi đáp: “Nữ nhân xuất giá, ắt phải trọn đạo làm thê tử người ta, hơn nữa hầu hết các nam nhân đều ưng thuận phu nhân nhà mình hiền lành thấu tình đạt lý.”
“Nhưng Dạ Vương Gia lại không thích nữ nhân, dù A Tình của ta phô bày hết dáng vẻ cũng chỉ có một kết quả thôi.” Quốc Sư vừa nói vừa nốc cạn ly rượu, bàn tay thon dài tiếp tục rót thêm vào.
Nghe thế, Lan Hạ Ánh chợt cứng đờ người, lát sau miễn cưỡng cười trả lời: “Quốc Sư hiểu rõ Dạ Vương Gia ghê, đáng tiếc ta cố gắng nhiều cũng chưa rõ hắn là người thế nào.”
Không biết thời gian trôi bao lâu, mặt trăng trên trời sớm leo lên cao, phát ra từng tia sáng chiếu qua màn đêm đen, lại như tô thêm nét hài hòa vào khung cảnh bình lặng ở hậu viện. Lúc này Quốc Sư đã uống hết mấy bình rượu, đôi mắt phượng giăng đầy men say mà nhìn người trước mắt.
Lan Hạ Ánh cũng quan sát Quốc Sư, thấy đối phương bỗng đưa tay sờ lên gương mặt nàng, xong mở miệng thấp giọng: “Từ trước ta vẫn khúc mắc vì sao năm đó A Tình được Hoàng Thượng ban hôn với Dạ Vương Gia, đến ngày nọ ta nghe thấy Thái Tử tìm nàng… Rốt cuộc là A Tình của ta tính toán thành.”
Quốc Sư nhớ rõ khi ấy tin thánh chỉ hạ xuống, nghe A Tình quyết định chấp nhận nó, nói rằng đấy là duyên số trời cho, sẽ không để nó tuột mất bởi đã phải lòng kẻ kia. Một câu ngắn gọn đủ để tình nghĩa cả hai đứt gánh.
Là do bọn họ luôn cùng phe, song đột ngột kêu thương yêu kẻ thù bên khác, Quốc Sư luôn tự nghĩ tình thế đó là phần tính toán Thái Tử dành tặng Dạ Vương Gia, nhưng tiếc thay tất cả chỉ là sự hiểu lầm từ tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, Quốc Sư bật cười thành tiếng, rút tay mình khỏi gương mặt quen thuộc, hé môi nhả chữ: “Đâu có ai ngờ A Tình của ta lại thật lòng thật dạ đối đãi Dạ Vương Gia nhiều năm như vậy.”
“Tình cảm là thứ khó nói, khó đo lường, ai trải qua rồi cũng hiểu thôi.” Lan Hạ Ánh tỏ vẻ bình thản, tuy nhiên trong trí óc nghĩ ngợi muôn lần.
Đường Tình Ái yêu ai, trao chân thành cho người nào? Ba nam nhân đều sở hữu mối liên kết nhau. Dựa vào việc nguyên chủ giấu tranh vẽ Quốc Sư, mặt khác trở thành thê tử nhiều năm của Dạ Vương Gia, đồng thời liên tục gửi thư từ qua lại với Thái Tử.
Chưa kể chuyện phu quân cũ nàng thích nam nhân, mặc dù không hiếm lạ lại mang đến dự cảm khác, nghi hoặc Thái Tử và Quốc Sư kém Dạ Vương Gia, khéo khi nó vốn là cuộc tình tay ba!
Lan Hạ Ánh suy đoán xong âm thầm đưa mắt đánh giá người ngồi đối diện, xem đối phương chìm đắm cơn say, dường như hết tỉnh táo, nàng nghĩ nghĩ rồi lấy can đảm thử dò hỏi: “Quốc Sư, ngài biết Dạ Vương Gia thích ai phải không?”
“A Tình đừng nhắc chuyện đấy, ta chẳng muốn hai lần giải đáp một việc nhàm chán.” Quốc Sư nửa tỉnh nửa mê khước từ trả lời, vô ý cắt đứt tia mong chờ trên khuôn mặt Lan Hạ Ánh.
“Vậy hãy giải thích vì sao phái người tới Biên Cương đón ta trở lại đây?” Lan Hạ Ánh nhanh chóng đổi chủ để, phơi bày bộ dạng nghiêm túc đợi câu đáp.
Quả nhiên Quốc Sư tiếp nhận nói nhỏ: “Ta cần kéo A Tình ra khỏi bể khổ tình ái, cần nàng quay về giúp sức phò tá Thái Tử lên ngôi.”
Lan Hạ Ánh ngờ vực dứt khoát hỏi kĩ càng: “Ta làm được gì có ích cho mấy người sao? Nó quan trọng lắm ư.”
“A Tình của ta có thể trông thấy tương lai xa vời…” Quốc Sư vừa dứt lời thân thể say mèm nghiêng ngả cuối cùng đổ gục xuống mặt bàn, hiển nhiên do uống quá nhiều rượu.
Tình cảnh này đến triệt để khiến Lan Hạ Ánh bất lực, tuy nhiên chưa từ bỏ mà lay động Quốc Sư, có điều đối phương ngủ mê man không phản ứng. Kêu gọi chẳng thành, nàng quả quyết sai gia nhân mang Quốc Sư về phòng, bản thân cũng đi kiếm chỗ nghỉ ngơi.
Dù sao vấn đề được người ta cứu giúp đã rõ, rốt cuộc chỉ vì nguyên chủ còn chỗ lợi dụng là trông thấy tương lai, suy ra nghĩa tình tri kỷ nương tựa nhau chỉ là cái vỏ bọc đẹp đẽ. Nếu có sự thân cận thật thì chắc thời gian trôi qua bị bào mòn hết.
Huống hồ miệng gọi A Tình đầy thương mến, rồi nhắc chuyện nhiều năm song chẳng phát hiện nàng khác lạ nữa, vậy thứ hỏi giữa nguyên chủ và Quốc Sư chứa bao nhiêu phần mật thiết?
Bỏ đi, hiện tại tới đâu hay tới đó, sớm muộn sẽ thấu tỏ mọi điều về nguyên chủ cùng đám nam nhân kia.
Quyết định xong xuôi, Lan Hạ Ánh gom hết suy nghĩ qua một bên, không quên tự cổ vũ lẫn nhủ lòng cẩn thận đối phó từng kẻ.