Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 100: Truyền Thừa (6)
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:13
"Cái thứ quỷ quái này, muốn làm gì vậy?"
Lộc Kim Triều nhìn cánh tay mình mà vẫn còn sợ hãi. Trên cánh tay, nơi bị tấm da người bò qua, để lại một vệt đỏ tươi. Cô khẽ chạm vào, cơn đau liền ập đến ngay tức thì, giống như trúng độc vậy. Lộc Kim Triều khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện này thật phiền phức.
Không phải cô không cảnh giác, mà là tấm da người kia quá nhanh, lại không một tiếng động. Rõ ràng cô chỉ vừa nhắm mắt lại, nó đã bò lên cánh tay rồi, hoàn toàn không kịp phòng bị. Trong ba năm ký ức được thêm vào, hoàn toàn không có tình huống nào như hiện tại để cô tham khảo cách xử lý. Cũng đúng thôi, đây không phải phó bản giải mật, mà là ga tàu linh dị, làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế.
"Phải đi xem những người khác có gặp tình trạng này không."
Dù trong lòng đã đoán, dị thường này chắc chắn không chỉ xảy ra với mình cô, nhưng vẫn phải tận mắt xác nhận mới được. Đặt tấm da người vốn đã "ngoan ngoãn" trở lại khung gỗ, sau đó đóng kín cửa sổ, cửa phòng, Lộc Kim Triều mới bước ra ngoài.
Nghĩ ngợi một chút, cô đi về phía căn phòng trong ký ức của mình—chỗ của Phó Tuyết Thanh. Căn cổ trạch này rất rộng, chỉ có năm người ở, nên dù cả năm đều thức, cùng đi lại trong nhà, cũng chưa chắc chạm mặt. Vì thế, suốt dọc đường, cô chẳng gặp ai. Đến nơi, cửa phòng vẫn đóng kín. Cô gõ nhẹ, chỉ mười giây sau, Phó Tuyết Thanh đã ra mở cửa.
Lộc Kim Triều nhận ra, sắc mặt vốn đã hốc hác của cô ấy, nay càng khó coi hơn. Ánh mắt Phó Tuyết Thanh lướt qua cánh tay in vệt đỏ của Lộc Kim Triều, rồi như đã hiểu, nói thẳng: "Cô đến hỏi tôi tối qua có chuyện gì bất thường phải không?" Chưa kịp để Lộc Kim Triều trả lời, cô ấy đã đưa tay còn lại—vốn hơi giấu ra sau—lên: "Có, có đấy." Giọng nói kèm theo một tiếng thở dài mệt mỏi. Trên mặt trong cánh tay ấy, cũng in một dấu đỏ y hệt như của Lộc Kim Triều.
Đến lúc này, Lộc Kim Triều có thể xác định: tất cả hành khách trong phòng đều sẽ bị tấm da người tấn công, trừ khi có ai đó thức trắng cả đêm, dán mắt canh chừng nó.
"Được rồi." Lộc Kim Triều gật đầu, định rời đi.
Phó Tuyết Thanh cũng không giữ lại. Sau khi rời phòng, Lộc Kim Triều đi thẳng ra hậu viện. Hậu viện dường như không khác hôm qua, nhưng khi cô lại mở nắp chum nước, thì cái đầu người bên trong… biến mất rồi.
Chắc chắn, ngoài năm người họ ra, không còn người sống nào khác ở đây. Nếu không phải ai đó cố ý, thì không ai dám động đến cái đầu ấy. Vậy thì… ai đã lấy nó đi? Lộc Kim Triều nhớ đến cái xác bị lột da, nhưng trong hậu viện không hề có vết máu, chắc không phải nó. Cẩn thận hơn, cô đến phòng của sư phụ.
Cái xác vẫn nằm yên trên bàn gỗ. Máu đã ngừng rỉ ra, nhưng phần thịt thì vẫn tươi rói. Rõ ràng trời không lạnh lắm, thế mà lại như có thứ gì đó khiến cho xác c.h.ế.t luôn "bảo quản tươi mới". Nếu dán lại tấm da người lên, e rằng cũng chẳng khác nào một t.h.i t.h.ể mới. Ý nghĩ này vừa thoáng qua, bước chân cô khựng lại. Trước giờ, bọn họ luôn cho rằng t.h.i t.h.ể này "tươi mới" là vì lời khẳng định của bác sĩ Kỷ Hướng Thần. Nhưng nếu t.h.i t.h.ể này, từ đầu vốn đã luôn như vậy thì sao? Vậy thì… nó thực sự đã c.h.ế.t từ lúc bọn họ mới bước chân vào cổ trạch sao?
Càng phát hiện nhiều, cô càng thấy nơi này bất thường.
Khép cửa phòng lại, Lộc Kim Triều trở về phòng mình. Tấm da người vẫn im lặng phơi trên khung gỗ, trông vô hại, nhưng Lộc Kim Triều biết rõ, thứ này cũng giống tấm da dê của mình—chẳng có gì là "lành" cả.
Cô cúi xuống quan sát kỹ. Chỉ qua một đêm, nó đã khô đi không ít.
"Thế này thì không đúng lắm nhỉ?" Nếu vậy, tấm da này thật sự có thể khô quắt chỉ trong một đêm. Nhưng nói "khô" thì không đúng bằng "héo."
"Là vì không còn dán lên người mình nữa sao?" Cô nhớ lại lúc gỡ nó khỏi cánh tay, khi ấy nó vẫn chưa khô héo như bây giờ. Nếu giả thuyết của cô là đúng, thì khi còn dán trên người sư phụ, nó luôn ẩm ướt, chính là vì bám vào da thịt người. Còn khi bị tách ra, nó mới bắt đầu héo dần?
"Rốt cuộc cái thứ này là cái quái gì."
Nếu thật sự đem nó làm thành bóng da người, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng biết rõ là nguy hiểm, họ vẫn phải cắn răng mà làm.
Đến bữa trưa, Lộc Kim Triều vào phòng ăn, thấy những sư huynh sư tỷ khác đã có mặt.
"Để tôi lo cơm nước." Chung Tuệ nhận phần trách nhiệm, "Đừng mong ngon lành gì, có cái ăn là được rồi."
"Ăn được là may lắm rồi, cảm ơn cô." Mấy người kia cũng biết điều, không phàn nàn. Đồ ăn vẫn là phần mà họ nhận khi mới vào ga, theo ký ức thì lượng này đủ trong nửa tháng.
"Chẳng lẽ chúng ta phải ở đây nửa tháng sao?" Kỷ Hướng Thần nhíu mày, thoáng lo lắng.
"Chắc không đâu." Hoắc Nghiệp lắc đầu. "Nếu mỗi ngày một khảo nghiệm, thì nhanh thôi sẽ xong."
Dù gì quá trình làm bóng da người cũng chỉ có: chế tác da, vẽ mẫu, điêu khắc, tô màu, định hình và lắp ghép. Sáu ngày. Đó là thời gian anh ta ước đoán.
Ăn xong, họ bắt đầu bàn về chuyện xảy ra tối qua. Quả nhiên, đúng như Lộc Kim Triều dự đoán, ai cũng gặp sự cố với tấm da người. Hầu hết đều bị nó dán lên người, chỉ có Hoắc Nghiệp là phát hiện kịp lúc, khi nó mới lại gần.
"Quả nhiên, phải có mệnh cách mới xoay sở nổi ở ga cấp Ất." Kỷ Hướng Thần nói, ánh mắt nhìn Hoắc Nghiệp đầy ghen tỵ.
Nghe vậy, Lộc Kim Triều cũng nhìn qua. Mệnh cách. Đây chính là một trong những lý do cô muốn tiến vào phó bản cấp cao. Không ngờ trong đội lần này lại có người đã sở hữu mệnh cách rồi.
Theo tin tức trên diễn đàn, không phải cứ lên hành khách cấp hai là sẽ có ngay mệnh cách. Dù trong phó bản cao cấp, số "vai trò đặc thù" cũng không nhiều, mà tiền mua mạng của mọi người lại ít, có khi gặp mệnh cách tốt cũng không mua nổi. Lại có người cho rằng một đời chỉ có một mạng, đã mua thì không thể đổi, nên hết sức thận trọng, chẳng dám tùy tiện chọn. Cứ do dự mãi, cuối cùng thì… c.h.ế.t luôn. Bởi vậy, ngay cả trong số hành khách cấp hai, kẻ có mệnh cách vẫn là thiểu số.
Lộc Kim Triều thấy mình may mắn—lần đầu bước vào ga cấp cao, đã gặp được một người như vậy. Đáng tiếc là, mệnh cách đã mua rồi thì không thể chuyển nhượng.
Hoắc Nghiệp nghe Kỷ Hướng Thần nói cũng không phản bác. Anh ta đồng ý, dù có pháp khí trợ lực, nhưng bản thân vẫn cần năng lực đối kháng quỷ vật, mới có thể sống sót nơi ga tàu này.
