Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 101: Truyền Thừa (7)
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:13
Ban ngày, ngôi cổ trạch vẫn yên ắng, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tấm da người thật sự quá quái dị, Lộc Kim Triều không dám tùy tiện vứt đi hay mang theo bên mình. Suốt cả ngày, cô hầu như ở lì trong phòng, chăm chú quan sát nó. Khi ánh mắt cô dừng lại trên nó, nó chỉ là một vật chết.
Nhưng hễ cô lơ là, nó liền ngứa ngáy muốn động đậy. Đã mấy lần, khi Lộc Kim Triều cố tình dời ánh nhìn và vờ ngủ, lúc mở mắt ra lại thấy thứ quỷ quái ấy vẫn treo ngay ngắn trên khung gỗ, nhưng vị trí đã hơi xê dịch. Có một lần, một góc da thậm chí đã rơi hẳn xuống khỏi khung. Lộc Kim Triều không cần nghĩ cũng biết, nếu cứ tiếp tục mặc kệ, có khi nó sẽ lặng lẽ bám lên người cô.
Nó dường như có một ham muốn mãnh liệt với con người. Nếu thật sự nó dán chặt vào da thịt, thay thế lớp da nguyên bản của cô… sẽ ra sao? Vài ý nghĩ lướt qua đầu, nhưng kết cục nào cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đêm nhanh chóng buông xuống.
Mấy người họ mang theo tấm da người đã hong khô đến trước cửa phòng sư phụ. Nhiệm vụ đầu tiên, ai nấy đều đã hoàn thành.
“Xong rồi thì vào thôi?” Chung Tuệ nhìn quanh, thấy không ai phản đối, liền đưa tay đẩy cửa.
Mùi hôi thối xộc ra đã khác hẳn hôm qua, nồng nặc hơn nhiều. Thân thể không còn da của sư phụ đang trong quá trình phân hủy.
Trong tay xác c.h.ế.t quả nhiên lại có một phong thư. Theo phỏng đoán, nhiệm vụ hôm nay chắc là vẽ bản thảo. Nhưng khi Chung Tuệ đọc, giọng cô ta lại thoáng mang vẻ kinh ngạc:
“Hôm nay… là tháo xương. Trước mười hai giờ đêm mai, phải dùng xương đã lấy ra làm thành trụ điều khiển.”
Da người thay da thú, xương người thay tre trúc – tạo ra loại da ảnh như vậy, liệu có phải là quỷ vật không? Ít nhất, nếu mang nó ra ngoài, chắc chắn sẽ là một món đồ linh dị. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ phải còn sống để mang ra.
“Vậy, việc tối nay chính là tháo xương.” Giải phẫu một xác c.h.ế.t đã thối rữa, lột xương và chia năm phần.
“Sao tôi thấy việc chúng ta làm… giống như một nghi thức nào đó vậy?” Chung Tuệ lẩm bẩm. Không ai lên tiếng phản bác.
Một hồi lâu im lặng, Phó Tuyết Thanh mới khẽ nói: “Biết đâu đúng là một nghi lễ quái dị để lấy mạng chúng ta thì sao?”
Chỉ riêng cách bố trí căn nhà này đã quá kỳ lạ. Giờ, xác c.h.ế.t được đặt ở ngay trung tâm, còn năm người bọn họ thì ở năm góc. Đêm đầu lột da, đêm thứ hai tháo xương… đêm thứ ba sẽ là gì? Đây là khảo nghiệm? Hay là một nghi lễ hiến tế?
“Cẩn thận thì hơn.” Nguy hiểm đã cận kề, chỉ là không ai biết nó sẽ ập đến khi nào.
Việc tháo xương tất nhiên phải để Kỷ Hướng Thần làm chủ lực, nhưng may là khác với lột da, công đoạn này không đòi hỏi quá tỉ mỉ. Những người khác cũng góp sức được phần nào. Trong quá trình tách thịt lấy xương, bọn họ lại phát hiện một điều kỳ lạ. Máu thịt và xương của cái xác này chẳng hề dính chặt với nhau.
Không, phải nói là… giống hệt tấm da người kia, chỉ như được dán tạm bợ lên khung xương, hoàn toàn không giống cơ thể tự nhiên. Như thể có thứ gì đó gắn tạm phần thịt vào bộ xương, muốn đổi thì có thể tùy lúc thay đổi.
Ý nghĩ ấy khiến Lộc Kim Triều rùng mình ớn lạnh. Nếu đây thật sự là “sư phụ” trong ký ức, thì ông ta có phải con người bình thường hay không?
Thu nhận đệ tử, truyền dạy kỹ nghệ, đặt ra khảo nghiệm – mục đích rốt cuộc là gì?
Việc lấy xương tốn ít thời gian hơn hẳn lột da. Có lẽ vì ai nấy đều hoàn thành, nên ngoài cái xác, căn phòng chẳng phát sinh dị thường nào.
“Xương thì đủ rồi.” So với da, xương thừa ra nhiều.
“Trở về thôi.” Chia phần xong, chẳng ai muốn ở lại lâu hơn.
Lúc này, chiếc bàn gỗ đã chẳng còn ra hình dạng gì nữa. Thịt nát, m.á.u me, nội tạng vương vãi, mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Dẫu vậy, Lộc Kim Triều vẫn liếc qua đoạn ruột bị moi ra. Sạch sẽ lạ thường. Dạ dày cũng thế.
Như thể trước khi chết, đã rất lâu rồi cái xác này không hề ăn uống. Hoặc có lẽ, vốn dĩ nó chẳng cần ăn uống, chẳng có nhu cầu sinh lý bình thường?
Nội tạng sạch trơn, da thịt và xương tách rời bất thường… Cái xác này mang lại cho Lộc Kim Triều cảm giác rợn ngợp – như thể một con da ảnh ba chiều, còn sống sờ sờ.
Hai tay cô nhuộm đỏ m.á.u khi mổ xẻ, nhưng cầm khúc xương thì lại trắng sạch, chẳng dính chút thịt nào. Vệt m.á.u loang ra, chỉ cần lau là sạch. Hoàn toàn chẳng giống bình thường.
Đem thứ này theo bên người, quá nguy hiểm. Nhưng cô buộc phải làm. Không chỉ mang theo, mà còn phải mài giũa thành trụ điều khiển.
Tấm da người được cô nhét trong dụng cụ trên bàn, dọc đường cũng không bày trò gì. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến cảnh nó chỉ cần mình lơ là là lại tìm cách bám vào thân thể, đầu óc Lộc Kim Triều liền căng lên.
Tối nay, mấy người đã bàn bạc sẽ cố gắng không ngủ, ban ngày thì tập trung ở tiền sảnh, thay phiên nghỉ ngơi dưới sự canh chừng. Nhưng nhiệm vụ ai nấy vẫn phải hoàn thành, nên không tránh khỏi phải tách nhau ra. Khi tách nhau, lỡ sơ sẩy… ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lộc Kim Triều nhìn xuống cổ tay mình. Vết đỏ kia vẫn chưa hề tan, chạm nhẹ thôi đã đau nhói như d.a.o cứa. Cô có linh cảm, e rằng cho đến khi loạt nhiệm vụ này kết thúc, cánh tay cô sẽ chẳng khá hơn.
Về tới phòng, cô đặt tấm da người ngay trên bàn làm việc, chỗ dễ thấy nhất. Sau đó, cô bắt tay vào chuẩn bị mài xương làm trụ điều khiển.
“Cái này… phải làm sao đây?” Cô thấy phiền não. Xương người cứng như vậy, mà công cụ nơi này quá thô sơ, muốn trong một ngày mài thành trụ như que tre thì gần như bất khả thi. Bởi ở đây nào có dụng cụ cắt gọt hiện đại! Dùng rìu bổ, làm sao đảm bảo ra từng thanh ngay ngắn? Mà mài chậm rãi thì lại quá tốn thời gian.
Chợt, Lộc Kim Triều nhớ đến tốc độ hong khô bất thường của tấm da người kia. Biết đâu cái xương này cũng có gì đó khác thường?
Nghĩ vậy, cô nâng một khúc xương sườn lên, tỉ mỉ quan sát dưới ánh đèn.
