Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 102: Truyền Thừa (8)

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:13

Khi đặt những khúc xương dưới ánh đèn, Lộc Kim Triều cẩn thận quan sát thật lâu, rồi xác định được một chuyện. Những khúc xương này, cũng giống như tấm da người kia, quá đỗi “hoàn mỹ”. Hoàn mỹ đến mức có chút quỷ dị.

Ngón tay cô chậm rãi miết qua từng khúc xương, cảm nhận bề mặt nó hoàn toàn không có lấy một tì vết, lại đặc biệt nhẵn nhụi, bằng phẳng, như thể đã được mài giũa kỹ lưỡng – một cây trâm xương lớn hơn gấp nhiều lần so với trâm thường dùng trong bóng rối da người.

Lộc Kim Triều hơi cau mày, ánh mắt rơi vào những con rối da thú đã hoàn thành đặt trên bàn. Trong ánh đèn lập lòe, cô thậm chí cảm thấy chúng trông quá sức sinh động, sinh động đến mức như… khi ánh lửa lay động, chúng cũng sẽ chuyển mình theo.

“Đừng nghĩ nhiều quá.” Lộc Kim Triều lắc đầu, đưa tay dọn hết những con rối da trên bàn vào hòm rồi khóa lại. Miệng nói đừng nghĩ, nhưng hành động lại đầy cảnh giác.

Khóa kỹ con rối da xong, cô lấy ra một cái cưa, đặt lên một khúc xương người. Cô dự tính việc này sẽ tốn không ít sức lực và thời gian. Nhưng khi thực sự bắt tay vào, cô lại bất ngờ phát hiện – những khúc xương này không hề rắn chắc. Thậm chí còn có một cảm giác “mềm” khó diễn tả.

Quá trình cưa cũng không phát ra nhiều tiếng động. Khi cô thành công cắt đôi một khúc xương, mặt cắt bên trong nhẵn nhụi đến mức khó tin.

“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?” Lộc Kim Triều chỉ có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là xương người bình thường. Có điều, như vậy lại tiết kiệm được công đoạn mài giũa, chỉ cần cưa ra những miếng xương vừa cỡ là được.

Nhưng… mọi chuyện thuận lợi quá mức. Thuận lợi đến mức khiến Lộc Kim Triều cảm thấy bất an.

Độ khó của thử thách này chẳng phải quá thấp rồi sao? Hoàn toàn khác hẳn dự tính ban đầu của cô.

Trừ phi, độ khó thấp như thế là có chủ ý. Mục đích là gì?

Độ khó thấp, chẳng qua chỉ là cố tình để họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Mà khi họ thuận lợi vượt qua thử thách, tức là sẽ chế tác xong con rối da. Nếu đó mới là mục đích, thì suy ngược lại, nếu việc này nguy hiểm, muốn giữ mình an toàn hơn, tức là không thể chế tác rối da.

Nhưng… đây lại là điều không thể. Đáp án ấy hoàn toàn mâu thuẫn với điều kiện thông quan.

Càng nghĩ, Lộc Kim Triều càng nhức đầu. Cô không chắc phỏng đoán của mình đúng hay sai, nhưng bất kể thế nào, hiện tại cô vẫn chưa tìm ra phương án giải quyết.

“Mình phải sắp xếp lại mọi manh mối đã có…”

Vừa cắt xương, Lộc Kim Triều vừa tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, từ lúc bước vào cho đến nay. Chỉ là, suy nghĩ của cô cứ bị ngắt quãng, vừa phải để ý tấm da người có biến hóa gì không, vừa phải chú ý đến việc cưa xương dưới tay.

Một đêm trôi qua, cô đã cắt được khá nhiều mảnh xương thích hợp làm trâm. Tấm da người vẫn ngoan ngoãn nằm yên, còn trong đầu cô cũng dần sắp xếp được vài manh mối. Điều khiến cô để tâm nhất vẫn là bản thân thử thách này.

Chung Tuệ tuy là người đầu tiên đọc nội dung bức thư, nhưng sau đó mọi người đều lần lượt đến xem, Lộc Kim Triều cũng đã đọc qua, chẳng có gì khác với lời Chung Tuệ đã nói.

“Chẳng lẽ là hướng giải đề có vấn đề sao?” Cả ngày hôm đó, Lộc Kim Triều đều nghĩ mãi về câu hỏi này.

Năm người họ bị nhốt trong tòa nhà cổ, làm cái thử thách chẳng mấy khó khăn này, dường như chỉ cần chế tác thành công rối da thì có thể trở về hiện thực. Nhưng ai nấy đều rõ, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Đêm thứ ba, mọi chuyện vẫn yên tĩnh. Chỉ là, chỗ thịt vụn trên bàn gỗ đã hoàn toàn thối rữa, biến thành một vũng thịt nhão, bên trong cắm một bức thư. Nội dung yêu cầu: trước 12 giờ đêm, hành khách phải hoàn thành việc khắc rỗng, tô màu và định hình.

Quá gấp gáp. Như vậy, ngày mai đã có thể lắp ráp rối da, hoàn tất chế tác rồi.

Dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, Lộc Kim Triều thậm chí theo bản năng bắt đầu kháng cự việc hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng, cô cũng không muốn trở thành người đầu tiên không hoàn thành.

Đêm đó, sau khi xác nhận nhiệm vụ mới và mọi người đã tách ra, Phó Tuyết Thanh chủ động tìm đến. Cô ta nhìn thẳng Lộc Kim Triều, nói thẳng:

“Cô có cảm thấy không ổn không?”

Lộc Kim Triều gật đầu, trong lòng lo lắng: “Tôi thấy không thể cứ tiếp tục thế này.” Cứ thụ động làm theo chỉ thị từng bước, chẳng qua chỉ là đang dần dần đi vào cạm bẫy tử vong.

Phó Tuyết Thanh thoáng do dự: “Tôi định làm một chuyện. Nếu ngày mai tôi không đến tập hợp, thì có lẽ tôi gặp chuyện rồi.”

Nghe vậy, Lộc Kim Triều chỉ bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô định làm gì?” Đối phương đã đến tìm, tất nhiên là có ý hợp tác.

“Tôi muốn thử xem nếu không hoàn thành nhiệm vụ trước 12 giờ thì sẽ xảy ra chuyện gì.”

Lộc Kim Triều thoáng kinh ngạc… Người này gan lớn thật. Các hành khách cao cấp, đều làm nhiệm vụ kiểu này sao?

Có lẽ thấy được sự ngạc nhiên của cô, Phó Tuyết Thanh giải thích: “Không phải hoàn toàn không làm nhiệm vụ, mà… chắc là canh sát thời hạn.”

“Cô cần tôi giúp gì?” Lộc Kim Triều hỏi.

“Ngày mai cô có thể đến sớm trước phòng sư phụ, giúp tôi xem có biến hóa gì không?”

“Được.” Lộc Kim Triều gật đầu. Dù Phó Tuyết Thanh không nói, có lẽ cô cũng định đi. Chỉ là, Phó Tuyết Thanh đã tính làm gì đó, mà bản thân cô, trong lòng cũng có vài kế hoạch muốn thử.

“Cô sẽ không c.h.ế.t chứ?” Lộc Kim Triều nhìn cô ta, giọng điệu lại hết sức bình thản, chẳng rõ là mong cô ta c.h.ế.t hay sống.

Phó Tuyết Thanh vẫn giữ vẻ tiều tụy: “Tôi cũng không biết, có lẽ thế? Dù nói vẫn muốn sống, nhưng nơi này… quá quái lạ, e rằng chẳng ai dễ dàng sống sót. Tôi sẽ cố gắng. Nếu chỉ có một chút nguy hiểm, chắc vẫn sống được.”

Lộc Kim Triều nghe ra, rõ ràng cô ta nắm giữ không ít thủ đoạn phòng thân. Cũng đúng, không có át chủ bài, ai dám mạo hiểm chứ? Bản thân cô chẳng phải cũng đang định thử một lần sao?

Lộc Kim Triều không rõ những người khác có nhận ra vấn đề này hay không, nhưng xét đến khả năng trong thông tin chờ tàu từng ám chỉ sự cạnh tranh giữa hành khách, cô không định hỏi hay chia sẻ gì thêm.

Trong lúc tổng kết lại tình hình đêm qua, cô đã phát hiện một điểm then chốt. Đêm đầu tiên, nhiệm vụ được giao là dùng da và xương người c.h.ế.t để chế tác một con rối da hình người. Khi ấy, trước mặt là t.h.i t.h.ể của “sư phụ”, mọi người đều tự nhiên cho rằng cần dùng chính xác t.h.i t.h.ể này.

Nhưng… nếu chỉ cần xác c.h.ế.t là được thì sao? So với cỗ t.h.i t.h.ể quỷ dị kia, cùng tấm da người và xương kỳ quái rõ ràng có vấn đề, tại sao không chọn thứ khác?

Đúng là, ở đây không có thêm xác c.h.ế.t nào khác. Nhưng chẳng phải cô vừa hay có một vật phẩm linh dị, mà hậu quả của nó là sẽ khiến chính bản thân cô từ từ c.h.ế.t đi hay sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.