Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 106: Truyền Thừa (12)

Cập nhật lúc: 13/09/2025 16:07

“Lúc đó tôi cũng nghĩ, là bóng da tấn công mình.”

“Nhưng bây giờ nhớ lại, so với nói bóng da tấn công tôi, thì chi bằng nói… có thứ gì đó đang khống chế bóng da.”

“Giống như người bình thường cầm que trúc mà điều khiển bóng da cử động.”

“Chỉ là, thứ điều khiển bóng da kia, dùng không phải là que trúc, mà là cái gì khác.”

Phó Tuyết Thanh vừa nói.

“Có điều cũng may, có lẽ vì bóng da chưa hoàn thành, lực sát thương không đủ để khiến tôi – kẻ có trong tay vật phẩm linh dị – c.h.ế.t ngay lập tức.”

“Nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi nó. Thế là, ngay trước khi sợi dây vô hình kia chặt đứt đầu tôi, tôi đã cầm bút, hoàn thành nét tô màu cuối cùng.”

“Ngay khoảnh khắc tô màu xong, bóng da bỗng như mất đi sinh mệnh, ngã xuống bàn, bất động.”

“Tôi biết, đó là bởi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Bây giờ, tôi có thể khẳng định, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ luôn bị truy sát. Cho dù vật phẩm linh dị của tôi đã đủ mạnh, vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ. Thậm chí, tôi cảm giác nếu chậm thêm một chút, đầu tôi thật sự đã rơi xuống rồi.”

“Nếu có thể, vẫn nên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thì hơn.”

Trong giọng Phó Tuyết Thanh mang theo chút sợ hãi còn sót lại, có thể thấy giây phút đối đầu với bóng da đó, đối với cô ấy vô cùng nguy hiểm.

Tuy vậy, cô cũng đã dò ra được rằng bóng da mà họ đang chế tác, quả thật có vấn đề lớn.

Thấy cô nói xong, Lộc Kim Triều liền kể lại nhiệm vụ hôm nay, rồi nghĩ ngợi một lát, nghiêm túc nói:

“Thật ra, cảm giác của tôi cũng giống cô, tôi cũng thấy thứ này rất quái lạ.”

“Hơn nữa, không biết cô đã đi xem chưa, nhưng mấy hôm trước đầu của sư phụ đã biến mất.”

“Tôi cảm thấy, có lẽ nhiệm vụ cuối cùng này sẽ có liên quan đến cái đầu bị mất tích đó.”

So với đống thịt vụn kia, cô càng tin rằng cái đầu mới là “sư phụ”.

Dù vậy, cũng không loại trừ khả năng cả hai đều không phải.

“Còn nữa, dấu vân tay của cô vẫn còn chứ?” Lộc Kim Triều hỏi.

Phó Tuyết Thanh lắc đầu, rồi nhạy bén nhận ra: “Của cô cũng biến mất rồi à?”

Từ chữ “cũng” của Phó Tuyết Thanh, Lộc Kim Triều đã có đáp án.

Cô gật đầu, khẽ nói: “E rằng… phải cẩn thận hơn rồi.”

Phó Tuyết Thanh nhìn cô, hơi nhíu mày: “Cẩn thận cái gì?”

Sau đó, Lộc Kim Triều đưa ra một đáp án mà cô chưa kịp phản ứng ngay.

“Kỷ Hướng Thần.”

Nhưng khi nghe thấy cái tên này, Phó Tuyết Thanh lập tức bừng tỉnh: “…Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.”

Bọn họ tiếp xúc với da người lâu, dần cảm thấy khó chịu, vân tay cũng bị bào mòn. Da người đem đến cảm giác khác lạ mãnh liệt, như một sự nuốt chửng quái dị.

Vậy thì đêm đầu tiên, từ đầu đến cuối vẫn luôn chạm vào da người, tiếp xúc còn lâu và sâu hơn tất cả bọn họ – Kỷ Hướng Thần thì sao?

Anh ta… vẫn ổn chứ?

Lộc Kim Triều không biết, nhưng điều đó không ngăn cản cô phải đề phòng.

“Tôi đi trước, cô giữ gìn. Có chuyện gì khác thì liên lạc.”

Phó Tuyết Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Sự hợp tác của cả hai, chỉ giới hạn đến đây. Việc trao đổi thông tin có thể thẳng thắn, còn giúp đỡ sâu hơn, thì phải tùy tình hình.

Đã đến cửa ải cuối cùng của thử luyện, thì phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi.

Rời phòng Phó Tuyết Thanh, Lộc Kim Triều quay trở lại phòng mình. Cô đóng cửa, trầm ngâm một hồi, không hề vội vàng chế tác bóng da.

Cho dù trong phong thư ghi rõ “ai làm xong đầu tiên, người đó sẽ được truyền thừa”, nhưng… trong đó vẫn không hề viết rõ, những kẻ không được truyền thừa thì nhất định phải chết.

Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn không phải vậy, mà là Lộc Kim Triều biết chắc, việc hoàn thành bóng da sẽ dẫn đến nguy hiểm c.h.ế.t người!

Giờ đây, e rằng không chỉ riêng cô tạm ngừng chế tác, chọn cách quan sát.

Dù sao trong thư cũng không có thời hạn cuối cùng!

Nhưng xét đến vật tư họ cầm theo khi vừa bước vào trạm, cũng như ký ức trong đầu, lần này thời gian của trạm tàu dài nhất, e rằng có thể kéo dài đến nửa tháng.

Sau đó, khi cạn kiệt lương thực, bọn họ buộc phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.

Còn lúc này, chưa cần vội.

Ánh mắt Lộc Kim Triều dừng lại trên tấm da đang phơi khô trên khung gỗ — đó là da của chính cô. Cô buộc phải thầm may mắn vì cửa ải cuối cùng này không thúc ép khẩn cấp như trước, cho cô thời gian chuẩn bị, nhưng cũng phải suy nghĩ: vì sao đến bước này, tiến trình nhiệm vụ lại bất ngờ chậm lại?

Đáp án thật ra đã quá rõ ràng — những nhiệm vụ trước đã buộc chặt bọn họ vào guồng.

Tiết tấu quá gấp gáp khiến họ không kịp làm gì khác, chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành phần lớn việc chế tác bóng da. Còn bây giờ, từ ngữ “người đầu tiên” được viết rõ trong phong thư, sẽ khiến hành khách tự mình rơi vào ngờ vực và chạy đua, chắc chắn sẽ có kẻ nóng vội muốn làm xong trước.

Càng nghĩ, Lộc Kim Triều càng cảm thấy, không thể làm cái bóng da này.

Ít nhất, không thể làm theo đúng yêu cầu nhiệm vụ.

Nhưng cô cũng hiểu, với những dòng chữ như “người thừa kế duy nhất” trong thông tin chờ tàu, cùng “người đầu tiên hoàn thành” trong phong thư, sẽ luôn có kẻ muốn mạo hiểm.

“Phải giữ bình tĩnh, tin vào phán đoán của mình.”

Lộc Kim Triều tự nhắc nhở bản thân, không được nóng vội. Cho dù biết sẽ có người nhanh tay hoàn thành trước, cô cũng phải chọn cách quan sát.

“Hơn nữa, hoàn thành trước, thì có thể ngay lập tức trình bày trước mặt sư phụ sao?”

Sư phụ hiện tại đang ở đâu, còn chưa ai biết! Lộc Kim Triều vẫn không tin đống thịt vụn kia là “sư phụ”.

Thời gian sau đó, quả nhiên đúng như cô dự đoán — đêm hôm ấy, không có ai trở thành “người đầu tiên hoàn thành”.

Khi bọn họ theo thói quen đến phòng chính tập hợp lúc 11 giờ, không thiếu một ai, cũng không có ai xuất hiện bất thường.

Ít nhất, trên bề mặt là vậy.

Sau khi tụ họp, mọi người nói ít đi hẳn, giữa nhau hiện rõ sự cảnh giác hơn.

Dù có người hỏi: “Các người định khi nào hoàn thành chế tác?”, thì cũng không ai thật sự trả lời, chỉ là nói lảng, vòng vo.

Nhưng việc “sư phụ” có thể không phải là đống thịt vụn trong phòng — chuyện này thì mọi người cũng thảo luận đơn giản một chút, bề ngoài có vẻ đều đồng ý.

Trước khi rời đi, chính Hoắc Nghiệp mở lời trước, với giọng điệu như bàn bạc: “Sau này mọi người không cần tụ tập mỗi ngày nữa, được chứ?”

Những người khác cũng không bất ngờ, đều đồng ý.

Lúc rời đi, Phó Tuyết Thanh liếc mắt về phía Lộc Kim Triều. Cô lập tức hiểu ý, bước chậm lại vài nhịp. Ra khỏi phòng chính, quả nhiên thấy Phó Tuyết Thanh đang đợi mình ở gần đó.

Khi cô lại gần, Phó Tuyết Thanh liền hỏi:

“Vừa rồi cô có quan sát Kỷ Hướng Thần không?”

Lộc Kim Triều nghe vậy gật đầu, nhưng giọng lại hơi tiếc nuối:

“Không nhìn ra được gì, chỉ thấy anh ta càng trầm mặc hơn so với mấy hôm trước.”

Những điều khác, chỉ có thể ngấm ngầm quan sát, thực sự chẳng thấy rõ ràng bao nhiêu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.