Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 107: Truyền Thừa (13)

Cập nhật lúc: 13/09/2025 16:07

Sau khi tạm biệt Phó Tuyết Thanh, Lộc Kim Triều trở lại phòng mình. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra "công cụ" của mình: quả bóng da và tấm da người. Quả bóng da nằm ngoan ngoãn trong hộp dụng cụ, trông vô hại. Còn tấm da người vẫn cần thêm thời gian để hong khô. Lộc Kim Triều biết, chắc chắn cô sẽ không phải là người đầu tiên hoàn thành. Nhưng cô không hề sốt ruột.

Có lẽ tấm da dê cũng hiểu rằng, nếu nó lên tiếng sẽ để lộ quá nhiều thông tin không cần thiết. Vì vậy, ngoài lần bị Lộc Kim Triều cố ý khích để xuất hiện, nó luôn giữ im lặng.

Lúc này, Lộc Kim Triều lấy tấm da dê ra, liếc qua rồi đặt cạnh quả bóng da, bất chợt hỏi: "Mi có cần... thứ này không?"

Tấm da dê lộ rõ vẻ thèm khát với vật trong hộp sắt, dù Lộc Kim Triều không biết đó là gì, nhưng linh tính mách bảo nó liên quan đến đoàn tàu, đến quỷ. Vậy những thứ khác thì sao? Cô muốn thăm dò. Tất nhiên, nếu da dê thật sự đòi, cô chắc chắn sẽ không đưa. Đây chỉ là một phép thử.

Đúng như dự đoán của Lộc Kim Triều, dù rất muốn giữ vẻ lãnh đạm, tấm da dê không thể nhịn nổi khi bị cô cố tình gây sự.

【Cô tưởng cái gì rác rưởi tôi cũng ăn chắc?!】

"Vậy mi cần thứ trong hộp sắt để làm gì?" Lộc Kim Triều thuận nước đẩy thuyền.

Tấm da dê lại im lặng. Nhưng câu trả lời cô cần đã có. Tấm da dê ngu ngốc ấy tưởng rằng không nói sẽ giấu được, nhưng câu "cái gì rác rưởi cũng ăn" đã phơi bày tất cả: nó muốn nuốt chửng thứ trong hộp sắt.

Đến cả tấm da dê còn thèm khát, thậm chí mất lý trí đến mức lộ mặt trước Lộc Kim Triều, thì thứ bên trong hộp chắc chắn không hề đơn giản. Lộc Kim Triều vẫn chưa rõ, liệu nó thèm muốn vì món đồ đủ mạnh, hay vì một nguyên nhân đặc biệt khác. Nhưng có một điều cô chắc chắn: tấm da dê tuyệt đối không thể trở thành "bùa hộ mệnh" để trấn áp tấm da người này.

Tấm da dê vốn mong cô chết, nó chịu bị hộp gỗ áp chế phần lớn là vì một "giao dịch". Một phần ba linh hồn của cô đã thuộc về nó. Dù vẫn có thể điều khiển thân xác, nhưng trong mắt hộp gỗ, cô không còn hoàn toàn là chính mình. Phần linh hồn mang hơi thở của tấm da dê đã thành công cụ cho cô mượn uy hù dọa.

Suy cho cùng, da dê không hề có ý định giúp cô. Chỉ là hộp gỗ cảm nhận được hơi thở của nó rồi tự chùn bước mà thôi.

Nhưng lũ quỷ trong nhà ga hiển nhiên sẽ chẳng bận tâm đến những chuyện này, cũng không có bất kỳ giao dịch hay khế ước nào với cô. Còn tấm da dê thì càng không đời nào ra tay giúp. Không hại cô đã là ơn trời rồi.

Vì thế, Lộc Kim Triều tuyệt đối không dám dùng cách đối phó hộp gỗ để trấn áp tấm da người. Thậm chí, cô cũng chẳng dám cho da dê tiếp xúc quá nhiều với những thứ này. Ai biết được nó có giở trò gì không?

Cất da dê vào túi, Lộc Kim Triều đưa mắt nhìn tấm da trên bàn chế tác, đã gần như hoàn thiện, chỉ còn công đoạn lắp ghép. Dù các chi thể còn rời rạc, vương vãi trên bàn, nhưng chỉ cần nhìn thôi, Lộc Kim Triều đã cảm giác nó "sống lại". Chỉ là, nó còn thiếu xương, thiếu một thứ để chống đỡ, để hoạt động.

Lúc này không thể lắp ghép. Lộc Kim Triều dứt khoát không làm gì cả, chỉ ngồi trước bàn chế tác chờ đợi, mãi đến khi màn đêm buông xuống. Cô không dám nghỉ ngơi, vì cô chẳng hề hiểu rõ những người đồng hành lần này. Biết đâu, ngay trong đêm nay, sẽ có kẻ không nhịn được mà ra tay? Thế nên cô phải giữ đầu óc tỉnh táo, để đề phòng bất trắc.

Trong căn nhà cổ xưa, dù đã vào đêm, ánh nến vẫn le lói khắp nơi. Qua khung cửa sổ mờ mịt, bóng cây ngoài vườn, cùng những cái bóng của bàn ghế, bóng người thoáng hiện trong phòng, tất cả giống như một màn kịch đang diễn ra trên tấm màn bóng da.

Thời gian chậm rãi trôi qua mốc 12 giờ, đại trạch chìm trong yên lặng. Lộc Kim Triều nhìn ngọn lửa trên giá nến khẽ lay động, hơi thư giãn một lát, rồi lại dồn sự chú ý về bàn chế tác. Bóng da về đêm dường như càng nguy hiểm, cô không dám rời mắt quá lâu.

Ngọn lửa nến bỗng d.a.o động, ánh sáng trong phòng cũng run rẩy theo. Trực giác mách bảo Lộc Kim Triều, cô cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía giá nến, rồi qua đó, cô thấy được cửa sổ phía sau. Nơi đó, chẳng biết từ khi nào, đã có một cái bóng.

Một cái bóng cao ngang người, hình dáng như một con người. Nó lặng lẽ đứng đó, từ đường nét bên ngoài mà nhìn, dường như đang dõi vào trong phòng. Cả người Lộc Kim Triều căng cứng, tay khẽ siết lại, thần kinh lập tức căng thẳng.

Thứ ngoài cửa sổ kia là gì? Là ai? Đêm khuya im lìm, không một tiếng động, lại đứng ngoài phòng cô… là đồng đội? Hay là cái gì khác?

Nhờ kinh nghiệm trước đây, lúc này Lộc Kim Triều gặp phải chuyện quái dị, đã không còn hoảng loạn tê dại da đầu, não trống rỗng như ngày xưa nữa. Tim cô đập loạn một nhịp, rồi nhanh chóng khống chế bằng lý trí, khôi phục bình tĩnh.

Cô không dám hành động liều lĩnh. Bóng kia ngay ngoài cửa, cô mà chạy, cũng chẳng có lối. Tiếng thở trở nên nhẹ hẳn đi, đó là do Lộc Kim Triều ép bản thân giảm đến mức tối thiểu.

Có lẽ vì không "thấy" được thứ mình muốn, cái bóng ngoài cửa kia đã nhịn không nổi, động đậy. Nó bước lên vài bước. Từ cửa sổ, đi đến trước cửa.

Khi ấy, Lộc Kim Triều mới ý thức được chỗ bất thường của căn nhà cũ này. Cửa sổ nối liền thành dãy, đều dán giấy mỏng như màn che. Cô có thể nhìn rõ động tác của nó từ cửa sổ đi đến cửa ra vào.

Tuy chỉ là một bóng đen, nhưng y phục lạ lẫm, tay áo rộng thùng thình, động tác cứng nhắc… nhìn thế nào cũng không giống người sống, mà giống hệt… bóng da nấp sau màn.

Lộc Kim Triều nhìn thấy "nó" giơ tay lên, động tác vẫn cứng ngắc, rồi——

——Cộc.

——Cộc.

"Nó" gõ cửa.

Lộc Kim Triều không dám đáp, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi hành động tiếp theo của thứ ngoài cửa. Nhưng… không rõ vì điều kiện gì chưa đạt, "nó" chỉ gõ cửa chứ không xông vào.

Có vẻ như hiểu rằng cánh cửa này sẽ không mở, động tác gõ cửa ngừng lại. Tuy vậy, từ động thái của cái bóng, "nó" vẫn còn đang nhìn vào phòng. Lộc Kim Triều cảm nhận lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi. Cô biết, đó là vì căng thẳng. Tim đập nhanh, không thể hoàn toàn chế ngự, cơ bắp toàn thân căng chặt, sẵn sàng bật dậy.

"Nó" nhìn mãi, đến khi thật sự xác định đêm nay không vào được, thì cái đầu quái dị kia chậm rãi vặn xoay, quay sang hướng khác. Thân thể đi sau một nhịp, đuổi theo chỉ thị, chậm rãi rời khỏi ngoài cửa phòng Lộc Kim Triều. Từ đầu đến cuối, cô không hề nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào. Thậm chí, không có một âm thanh nào thuộc về con người.

"Đi rồi…"

Nhận ra điều này, cô hơi thở phào, rồi chợt nhớ bản thân vừa rồi hoàn toàn không để ý đến bóng da, bèn giật mình quay phắt đầu nhìn bàn chế tác.

Bóng da vốn bị rời rạc vứt trên mặt bàn, không rõ từ lúc nào, đã tự ghép lại thành hình người. Rõ ràng nó đang nằm bất động trên bàn, không biểu cảm, nhưng Lộc Kim Triều lại có cảm giác, vừa nãy, nó cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt ấy, như chứa chan chờ mong…

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.