Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 55: Lò Mổ Trên Trường Nhai (16)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:05
Khi cô dùng lực xoay đầu những con vật, để đôi mắt c.h.ế.t chóc của chúng không còn nhìn về phía mình, Lộc Kim Triều nghe thấy tiếng loạt soạt kia bất ngờ trở nên dồn dập!
Như thể... hành động của cô đã chọc giận chúng.
Âm thanh ấy, đang gấp gáp áp sát về phía cô!
Đây tuyệt đối không phải tin tốt—trán Lộc Kim Triều lập tức túa đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng đã giương cung thì không thể quay đầu. Cho dù giờ cô có ngừng lại, thì những thứ đang phát ra tiếng động sau lưng cũng chưa chắc sẽ buông tha cho cô.
Chi bằng liều một phen.
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, sờ vào chiếc hộp gỗ và miếng da dê trong túi áo như lấy thêm dũng khí, sau đó không chút do dự dùng lực xoay cả chuỗi đầu treo trên móc sắt, rồi lập tức lao về phía chuỗi tiếp theo.
Sau khi xoay xong một chuỗi, cô lập tức cảm thấy ánh mắt vô hình như kim châm sau lưng từ khi bước vào đây nay đã yếu dần.
Có tác dụng.
Xác nhận điều này, Lộc Kim Triêu khẽ thở phào—nhưng cô vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm gấp rút.
Bởi những âm thanh dày đặc kia, vẫn không ngừng tiến lại gần!
Mỗi lần cô thành công xoay một chuỗi đầu, thì tiếng động sau lưng lại càng hung hãn hơn.
Chín mét. Tám mét. Bảy mét...
Chúng sắp chạm đến cô!
“Còn một chuỗi cuối cùng!”
Chỉ cần xử lý xong chuỗi này, nơi đây sẽ không còn ánh mắt nào có thể “nhìn” thấy cô.
Cảm giác bị dõi theo đã yếu đến cực hạn—sắp biến mất hoàn toàn.
Nhưng đồng thời, âm thanh phía sau cũng đã đến sát bên rồi!
Cô đưa tay định chạm vào chuỗi đầu cuối cùng, vừa giơ lên mới phát hiện—ngón tay mình đang run rẩy.
Nỗi sợ hãi, lo lắng, căng thẳng, khiến dù đầu óc còn tỉnh táo, cơ thể cô vẫn không thể khống chế nổi phản ứng sinh lý.
Nhưng… giờ không thể nghĩ nhiều.
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh đôi tay đang run, đặt lên đầu một con cừu đang phân huỷ, dùng sức đẩy.
Thông thường, chỉ cần xoay một cái đầu là cả thanh sắt xâu chuỗi đều sẽ quay theo. Nhưng lần này, cô xoay đầu cừu, nó lại chỉ quay mình nó—cả chuỗi không nhúc nhích!
Sắc mặt Lộc Kim Triều lập tức tái nhợt.
Vào thời khắc này mà lại gặp trục trặc như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng cô!
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vã quay sang xoay những cái đầu khác.
Tiếng động phía sau càng gần hơn!
Năm mét. Bốn mét. Ba mét…
May mắn là cô xoay đầu rất nhanh—hai cái, ba cái, bốn cái…
“Sắp xong rồi…!”
Cô chỉ cần thêm một chút thời gian!
Ngón tay run rẩy không ngừng, mồ hôi trên trán tuôn vào mắt khiến mắt cay xè, cô cũng không dám chớp.
“Còn một cái cuối cùng!”
Nhưng cô cũng cảm nhận rõ ràng—thứ đó, đã ở ngay sau lưng!
Tiếng rít trong đầu không ngừng vang lên—là bản năng cảnh báo rằng: nguy hiểm, cái c.h.ế.t đang đến gần!
Chân cô run lên, muốn lập tức bỏ chạy, nhưng bị cô cố ép đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Không được dừng lại, dừng lại là c.h.ế.t chắc!”
Dù toàn thân đang gào thét đòi chạy trốn, Lộc Kim Triêu vẫn gồng mình trụ lại, tiếp tục xoay những cái đầu thối rữa.
Cho đến khi cô cảm nhận được—một cảm giác lạnh buốt chạm vào mắt cá chân.
Khoảnh khắc ấy, hơi lạnh lan dọc toàn thân, khiến cô như bị đông cứng, không thể cử động.
Nỗi sợ mãnh liệt và cảm giác cận kề tử vong khiến toàn thân cô đau nhói như bị kim đâm, da gà nổi khắp người.
Dù vậy, Lộc Kim Triều không để bản thân rơi vào khoảng trống hoảng loạn. Cô cắn chặt răng, không vội lấy hộp gỗ trong túi ra, mà đưa tay, xoay chiếc đầu cuối cùng!
Ngay khoảnh khắc ánh mắt cuối cùng ấy không còn nhìn cô nữa—cảm giác lạnh ở mắt cá chân cũng biến mất.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cô như con cá được thả lại hồ nước—lại có thể hít thở, lại có thể sống sót.
Cô giữ nguyên tư thế đứng bất động vài giây, đợi phản ứng căng thẳng trong cơ thể dịu đi, rồi mới hít thở dồn dập, ánh mắt bất an đảo quanh, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.
“…Vừa rồi là… thứ gì?”
Nhớ lại cảm giác chạm vào mắt cá, Lộc Kim Triều vẫn thấy rợn người. Do dự một lúc, cô cúi đầu nhìn xuống đất.
Không có gì cả.
Chỉ có mắt cá chân trắng muốt in lại một vết bẩn mơ hồ—giống như một dấu tay—lặng lẽ nhắc cô rằng: quả thực đã có thứ gì đó chạm vào cô.
Cô lại lắng tai nghe thêm một lúc.
Tiếng soạt soạt kia, đã hoàn toàn biến mất.
Có lẽ… cô đã tạm thời an toàn.
“Chắc là… mình không phạm luật…”
“Vậy có phải vì con bò này?”
Cô mang đến là một con bò, chứ không phải người mang tuổi sửu, nên mới suýt gặp nguy hiểm?
Nhưng vì chưa thật sự vi phạm điều cấm, nên không đến mức chắc chắn phải chết, mà chỉ là một “cảnh báo” có thể hóa giải.
Tuy tình huống vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, nhưng so với hậu quả thì việc chỉ cần xoay đầu mấy con vật lại, quả thực… vẫn được coi là “đơn giản”.
“Qua được ải này, chắc là ổn rồi…”
Lộc Kim Triều lau mồ hôi trán, không dám nghỉ lại, nhanh chóng dắt bò tiếp tục đi về phía sâu bên trong phòng mổ.
Không còn ánh mắt nào đeo bám, chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy bóng dáng của bàn mổ.
Đúng như Vệ Linh đã nói—rất đặc biệt, chỉ cần nhìn một lần, cô đã chắc chắn, nó không phải để g.i.ế.c mổ động vật.
Thế nào đi nữa—nó là để mổ người.
Hơi lạnh từ tim lan ra khắp người, nhưng không hiểu sao, Lộc Kim Triều lại không thấy bóng dáng gã đồ tể mà Vệ Linh đã kể.
Cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm phần nào—trạng thái hiện giờ của cô không tốt, không gặp quỷ là quá tốt rồi.
“Hay là… lúc nãy mình gây động tĩnh lớn quá, đã hấp dẫn gã đi chỗ khác?”
Không rõ, nhưng cũng chẳng cần truy cứu làm gì.
Lộc Kim Triều thử buộc sợi dây dắt bò lên bàn mổ, sau đó từ từ lùi ra sau.
Không có bất kỳ hiện tượng gì xảy ra.
Cô tiếp tục lùi, cho đến khi không còn thấy được bàn mổ và con bò, rồi dần dần quay lại vị trí lối vào—suốt quãng đó, vẫn không có gì xảy ra.
Cô cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa cũng giống như lúc Vệ Linh ra về, tự động khép lại.
Lộc Kim Triều đưa tay đẩy cửa, bàn tay vẫn còn hơi mềm nhũn, lần đầu tiên nắm lấy tay nắm mà không đẩy nổi.
Cô sững người một chút, trong đầu run lên—tưởng đâu lại xảy ra biến cố gì—nhưng sau khi cố dùng lực thêm lần nữa, cánh cửa mở ra trơn tru, cô mới hiểu—do mình kiệt sức mà thôi.
Bên ngoài, Vệ Linh đang đứng cách đó một đoạn. Thấy Lộc Kim Triều bước ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng chị cũng ra rồi.” Giọng cô đầy nhẹ nhõm và lo lắng.
“Chị gặp chuyện gì vậy? Sao lại ở trong đó cả tiếng đồng hồ?!”