Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 56: Lò Mổ Trên Trường Nhai (17)
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:06
“Một tiếng đồng hồ?”
Lộc Kim Triều cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên.
“Đúng thế.” Vệ Linh gật đầu: “Tôi suýt tưởng chị…”
Nếu không phải vì biết Lộc Kim Triều từng có thể sống sót trở ra trong tình huống tuyệt vọng như ở khu 【Mất Kiểm Soát】, thì cô đã không thể kiên nhẫn đứng chờ suốt cả tiếng đồng hồ ngoài kia.
“Bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô tò mò hỏi tiếp.
Lộc Kim Triêu kể sơ qua tình hình bên trong, sau đó hỏi lại: “Trong thời gian đó không có ai lên đây sao?”
Một tiếng đồng hồ, đủ để làm rất nhiều chuyện.
“Không có.” Vệ Linh lắc đầu, “Có lẽ bọn họ vẫn chưa xong.”
Vậy thì có vẻ mọi thứ đang giằng co, không tiến triển?
“Đi thôi, chúng ta cũng xuống xem sao.”
Giờ cả hai người đều đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo chỉ cần cẩn thận không để người khác nhắm vào mình là có thể rời khỏi sân ga một cách suôn sẻ.
Trên đường rời khỏi tòa nhà chính, đầu óc Lộc Kim Triều hiếm khi được “trống rỗng” như thế.
Chuyện vừa rồi quá căng thẳng, cô tranh thủ lúc này để nghỉ một chút, cho bộ não đã mệt mỏi được thở.
Đến khi cả hai bước ra khỏi tòa nhà, ánh nắng lại rọi xuống người, nhưng thứ đập vào mắt họ lại là mặt đất loang lổ m.á.u tươi và xác người đứt đoạn—biểu cảm của Lộc Kim Triều thoáng ngây ra.
Đầu óc cô vẫn còn nghỉ ngơi, mất vài giây mới kịp phản ứng—đã có chuyện xảy ra rồi.
“Bọn họ đánh nhau rồi.” Vệ Linh còn phản ứng nhanh hơn cô, là người đầu tiên lên tiếng.
“Ừ, có vẻ vậy.” Giọng Lộc Kim Triều chậm hơn thường lệ đôi chút. Vệ Linh nhận ra sự thay đổi ấy, nhưng khi quay sang nhìn, Lộc Kim Triều đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Chúng ta cứ ở đây là được, không cần xen vào đâu, coi chừng gặp kẻ mất kiểm soát.”
Biết đâu có kẻ nhìn thấy hai người đã hoàn thành nhiệm vụ thì không vừa mắt, cố tình gây chuyện thì sao?
“Trông có vẻ như là một vụ thảm sát…” Vệ Linh chăm chú quan sát vết m.á.u trên mặt đất, chậm rãi nói.
Đáng tiếc, cô vừa rồi còn đứng bên ngoài phòng mổ với Lộc Kim Triều, chẳng thể tận mắt chứng kiến chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Cảm giác như đã bỏ lỡ một màn kịch hay.
Lộc Kim Triều thì không có chút tiếc nuối nào—thậm chí, việc hôm nay nổ ra một cuộc tàn sát giữa các hành khách cũng đã nằm trong dự liệu của cô từ hôm qua.
Nếu theo kế hoạch ban đầu, cô cũng sẽ ra tay, đảm bảo loại bỏ tất cả “mối đe dọa”.
Nhưng hôm nay, sau khi phát hiện bản thân có vấn đề, cô đã từ bỏ ý định đó.
Dù không ra tay, nhưng với cơ chế của nhiệm vụ trên sân ga, việc hành khách g.i.ế.c lẫn nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ là, kết cục của cuộc hỗn chiến này, rốt cuộc sẽ thế nào?
“Chị nghĩ ai sẽ thắng?” Vệ Linh thì thầm bên tai cô, như một tên trộm đang bàn mưu.
“Không rõ.” Lộc Kim Triều lắc đầu.
Có quá nhiều ẩn số, đặc biệt là vật phẩm linh dị—cô không thể biết hết người khác sở hữu thứ gì, cũng chẳng thể dự đoán chính xác cục diện.
“Tôi mong là người phụ nữ đeo kính.”
Câu này khiến Lộc Kim Triều hơi bất ngờ.
“Không phải cô không ưa cô ta sao?” Cô hỏi lại.
“Đúng thế.” Vệ Linh gật đầu, “Nhưng so với những kẻ khác, cô ta ra tay độc ác hơn, đầu óc cũng sắc bén hơn—cô ta hợp để sống sót hơn.”
“…Vậy à.” Lộc Kim Triều chớp mắt, cảm thấy góc nhìn của Vệ Linh quả thật hơi… đặc biệt.
Hai người trò chuyện đôi chút, thời gian dần trôi, nhưng vẫn không có “kẻ chiến thắng” nào xuất hiện trước tòa nhà chính.
“Không đến mức c.h.ế.t sạch đấy chứ?” Vệ Linh nghiêng đầu nhìn quanh đầy tò mò.
“Chắc không đến mức đó…” Lộc Kim Triều cũng không chắc lắm.
Không thể nào… lần này lại chỉ còn cô và Vệ Linh sống sót nữa đấy chứ?
Hôm nay cô có làm gì xấu đâu mà!
Ngay khi Lộc Kim Triều còn đang bồn chồn, còn Vệ Linh thì tò mò quan sát khắp nơi—một bóng người chậm rãi bước đến.
Cả hai người nhìn bóng dáng kia, người gần như nhuộm đỏ trong máu, đều khựng lại một chút—phải nhìn kỹ mới nhận ra, đó là người phụ nữ đeo kính.
Giờ đây, kính đã biến mất, mái tóc vốn được buộc gọn cũng đã rối tung xõa xuống, toàn thân và cả khuôn mặt đều loang lổ vết m.á.u bắn.
Nhưng không hẳn là m.á.u của cô ta.
Lộc Kim Triều nhìn kỹ thì phát hiện, tay áo bên phải của người phụ nữ đã biến mất, chỗ đứt nhìn rất gọn, như thể bị thứ gì đó cắt cụt.
Thế nhưng, cánh tay lộ ra ngoài lại hoàn toàn nguyên vẹn.
Chuyện này rất không hợp lý.
Với vết cắt trên ống tay áo, cánh tay kia lẽ ra cũng phải bị c.h.é.m đứt mới đúng.
Cô nheo mắt quan sát thêm—cuối cùng, trên bàn tay đầy m.á.u của người phụ nữ kia, phát hiện một thứ bất thường.
Có vẻ như… xuất hiện một hình xăm màu đen?
Cô có thể chắc chắn—trước đó không hề có thứ này.
“Vật phẩm linh dị?”
Chỉ có thể là đáp án này.
Khi người phụ nữ tiến lại gần, trên mặt đã không còn nụ cười tươi như trước, vẻ mặt giờ đây cứng rắn và sắc lạnh.
Tay còn lại của cô ta đang nắm lấy một cánh tay người chết, kéo lê cả một t.h.i t.h.ể về phía tòa nhà chính.
Lộc Kim Triều và Vệ Linh nhìn rõ gương mặt người c.h.ế.t mới nhận ra—đó chính là kẻ luôn đi theo cô ta từ đầu, nghe lời cô ta nhất.
Cô ta kéo xác của đồng đội, từ từ tiến lại gần cửa tòa nhà.
Vừa thấy vậy, Vệ Linh lập tức nhận ra: “Chẳng lẽ… mục tiêu của cô ta là Hổ, mà người này thuộc tuổi Hổ?”
Vậy thì… sao lúc trước hắn ta vẫn nghe lời răm rắp?
Bị nắm thóp gì chăng?
Người phụ nữ không còn kính bước đến gần. Thấy hai người đang đứng ở cửa chính, dù người bê bết máu, tay kéo một xác chết, cô vẫn nở một nụ cười vô cùng lịch sự:
“Làm ơn tránh đường được không?”
“Ờ… được.” Vệ Linh bước sang bên, không hiểu sao—giờ phút này, người phụ nữ trước mặt lại khiến cô có chút cảm giác nguy hiểm.
“Cảm ơn.”
Người phụ nữ rất lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó kéo xác c.h.ế.t tiến vào bên trong.
Ngay khi cô ta bước vào, Vệ Linh lẻn lại sát bên Lộc Kim Triều thì thầm:
“Gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Cảm giác như chúng ta bỏ lỡ một chuyện lớn gì đó ấy!”
“Những người khác đâu? Sao chỉ còn mình cô ta?”
“Không được, tôi phải đi xem thử!”
Nhiều lúc Lộc Kim Triều cảm thấy tính tò mò của Vệ Linh thật sự quá mức, nhưng cô cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu, để mặc đối phương chạy vụt đi theo hướng người phụ nữ kia đến.
Không bao lâu, Vệ Linh quay lại, mặt mày vẫn còn kinh ngạc.
“Tôi điên rồi! Chết sạch rồi!” Cô không còn hạ thấp giọng.
“Chị phải tận mắt thấy cảnh đó mới được, còn hơn cả phim kinh dị!”
“Nếu không phải tôi biết quỷ ở trong tòa nhà chính, thì còn tưởng nơi đó vừa bị ác linh tàn sát xong.”
Nghe có vẻ, tình trạng t.h.i t.h.ể của các hành khách rất thê thảm.
Khi Vệ Linh đang khoa tay múa chân kể lại hiện trường, từ xa—tiếng còi tàu bất ngờ vang lên.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đeo kính cũng bước ra.
Không rõ cô ta đã làm gì trong toà nhà, nhưng giờ đây gương mặt sạch sẽ hơn nhiều, kính cũng đã được đeo lại.
Cánh tay có hình xăm thì được quấn lại bằng một mảnh áo rách, xem ra cô ta không muốn để người khác nhìn thấy nó.
“Ơ, tàu đến rồi à?” Vệ Linh chớp mắt: “Vậy là kết thúc thật rồi?”
“Phải.” Lộc Kim Triều gật đầu: “Kết thúc rồi.”
Hiện tại những người sống sót đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, vậy thì—phó bản cũng nên kết thúc thôi.
Còn chuyện không mang thịt quay về…
Bọn họ chỉ cần hoàn thành yêu cầu của đồ tể, mấy ông bà già đó chắc không đến mức đuổi theo ra khỏi phó bản để đòi mạng, đúng không?