Sao Băng Qua Trời - Chương 193: Quá Khứ Xót Xa - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:59
Ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua từng lớp không khí rồi chiếu rọi khắp cánh rừng. Sau một đêm tóc rối, đôi vợ chồng vẫn còn say giấc ngủ.
Lúc cảm nhận nắng vàng le lói rơi trên mi mắt mình, Tử Hân mới dần dần tỉnh mộng.
Nghe hơi thở đều đều, cho rằng Hạo Nhiên chưa thức, cô cố gắng nằm im. Nhìn cánh tay kia kê dưới đầu mình, cô hiểu anh rất mỏi.
Hôm qua, bất đắc dĩ mà khiến chuyện xảy ra, chẳng rõ vết thương của anh có ổn chăng nữa.
Nỗi lo dần dà chuyển từ Hạo Nhiên sang Thiên Thuận, Tử Hân nóng lòng mong biết tình hình anh hiện giờ, phải chống chọi với đám người đó, dẫu cho có toàn mạng thì chắc gì anh không bị thương.
Lời thề hứa cứ thế mà từ từ phai lạt, cô chẳng thể bên cạnh anh lúc vui vẻ cũng như những giây phút khốn cùng.
Lý Hạo Nam muốn triệt để thủ tiêu cô, vậy còn Thiên Thuận, rốt cuộc ông ta có tính toán thế nào với anh. Nếu như anh gặp nạn thì quá nửa khối tài sản khủng kia vĩnh viễn vuột khỏi tay ông.
Có thể ông định trừ khử cô trước rồi đợi hoàn thành mục đích mới tiễn anh theo sau. Nhưng một khi cô mất đi, ông ấy cho rằng anh sẽ để yên mà cung cúc phục vụ ư.
Những suy nghĩ cứ tầng tầng lớp lớp dồn dập hại đầu cô đau nhói.
Đang đắm chìm trong nỗi hoang mang thì cánh tay Hạo Nhiên đột ngột siết chặt vòng eo làm cô quay về thực tại, vội trở mình nhìn anh, hỏi khẽ.
- Anh khỏe rồi?
- Ừ. Đã khỏe rồi.
Hạo Nhiên cười hiền, nâng bàn tay lên ve vuốt gương mặt hốc hác và vén những sợi tóc lơ thơ gọn gàng ra hai bên.
Mãi tận bây giờ, anh vẫn còn chưa dám tin ba mình nhẫn tâm tước đoạt mạng sống của người mà con trai ông dùng cả tính mạng để yêu thương, nâng niu.
- Tử Hân, chuyện hôm qua là vì em muốn cứu mạng anh hay vì em yêu anh vậy? – Hạo Nhiên mặt dày, cất tiếng hỏi.
- Tùy anh nghĩ sao cũng được. – Cô đáp.
- Anh nghĩ là vì em yêu anh.
Anh nhắm mắt, vùi đầu vào tóc cô, thì thầm. Bản thân anh hiểu rõ hơn ai hết nhưng vẫn tự lừa dối mình hết lần này đến lần khác. Cái cảm giác hạnh phúc xen lẫn sự dằn vặt khiến anh vật vờ trên bờ tuyệt vọng.
Có lẽ suốt cuộc đời mai sau, anh mãi mãi chẳng thể quên khoảnh khắc ái ân đêm qua. Ít nhất trong phút giây mặn nồng ấy, cô đã gọi tên anh.
- Hạo Nhiên, gần đây có suối, mình xuống đó nhé. – Tử Hân khẽ đề nghị, đồng thời rời khỏi anh.
Đôi môi Hạo Nhiên nhẹ nở nụ cười đồng ý. Mau mắn bật dậy và chỉnh trang áo quần, cánh tay anh gối đầu cho Tử Hân cả đêm thành ra m.á.u không lưu thông đều, tê rân rân cả đỗi mới đỡ.
Tuy vậy, anh vẫn cố tỏ vẻ bình thường, theo chân cô len qua những nhành cây, bụi cỏ.
- Em thấy nơi đây hao hao chỗ Diệp sư phụ chứ?
Hạo Nhiên hỏi và tiến lại ven suối, vốc nước rửa mặt. Làn nước mát cùng gió mai lành lạnh lướt ngang khiến tâm tình anh tốt hơn nhiều, dẫu tận sâu thẳm vẫn là nỗi lo cùng những toan tính phải xử lý sao cho vẹn toàn tất cả.
Một bên là người sinh thành, nuôi nấng mình, còn một bên là người mình hết lòng yêu thương và bất chấp mọi nguy nan để mà bảo vệ.
- Cây cối và suối, có một chút giống.
Tử Hân đáp và úp mặt xuống cho nước trôi ngang. Nhận thấy cơ thể mình chẳng được thơm tho cho lắm, cô cứ tần ngần nhấn nhá hoài. Hạo Nhiên hiểu ý, liền lội thẳng xuống rồi đưa tay, nháy mắt, làm hiệu bảo cô bắt chước anh.
Trầm mình trong làn nước mát, lắng nghe tiếng chim vọng xa xôi cùng tiếng gió ru lá lào xào, cả cô lẫn anh đều im lặng. Cả hai đều muốn tận hưởng cảm giác bình yên trước lúc thẳng thắn cùng nhau đối mặt với sự thật phũ phàng cay đắng.
- Hạo Nhiên, vì sao anh biết em gặp nguy hiểm mà đến cứu em vậy? Còn đi cùng anh Thiên Thuận nữa?
Câu hỏi phát ra từ cô đã khiến không gian xung quanh gần như ngừng trôi. Hạo Nhiên cơ hồ cắn bật m.á.u môi. Cuối cùng cô cũng vào thẳng vấn đề rồi.
Anh từ từ đứng dậy, cẩn thận đỡ cô lên bờ. Tiếp đó, đem từng chi tiết to nhỏ kể rõ ngọn ngành, chẳng hề che giấu dẫu chỉ là một chút.
- Nghe Tử Hương nói, anh nghi ngờ nhưng vẫn chạy đi tìm em. Đến lúc thấy gã đàn ông ấy chĩa s.ú.n.g vào em, anh mới tin tất cả là sự thật. Ba anh…muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em.
Kết câu, anh thôi không nhìn cô nữa, cúi đầu trầm ngâm, dán mắt dưới lớp cỏ. Hiểu thấu trong lòng anh đang dậy sóng, cô cũng quay mặt hướng lên trời cao.
Bên hiếu bên tình thật quá khó khăn để lựa chọn, trước giờ anh luôn hành động theo cảm tính nên biết chuyện mới bất chấp nghe con tim mà chạy, có lẽ bây giờ, anh đã phân vân, đưa cả cô lẫn ba mình lên bàn cân so sánh.
Nhưng m.á.u mủ ruột rà bao giờ vẫn hơn một người dưng khác họ. Vốn cô chuẩn bị sẵn tâm lý bị bỏ rơi lại đây rồi, ấy mà cớ sao lại tủi phận cùng xót xa quá thể.
- Tử Hân, em có thể nói cho anh lý do không? Anh mơ hồ quá, giữa em và ba anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải tàn sát nhau như vậy?
Hạo Nhiên bất ngờ vươn tay sang, ghì chặt hai bờ vai Tử Hân và gặng hỏi. Cô nhận thấy nơi ánh mắt anh vẫn dạt dào tình cảm dành cho mình.
Những tơ m.á.u đỏ chìm giữa giọt nước trong suốt đang cố kiềm nén vì sợ vỡ òa cùng khóe môi giật liên hồi hại anh thành một bộ dạng thảm thương và bất lực.