Sao Băng Qua Trời - Chương 194: Quá Khứ Xót Xa - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:59
Sớm biết sẽ có ngày này, nhưng khi nó đến, cô lại cảm giác như bản thân vẫn chưa sẵn sàng tâm lý đón nhận, hụt hẫng, lo sợ xen lẫn chơi vơi, vô định bởi hiện tại, cô chỉ có một mình, chẳng còn Thiên Thuận sát cánh chung vai.
- Em…có thể tin anh không hả Hạo Nhiên? – Cô hỏi, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
- Chúng ta là vợ chồng, một xương một thịt. Anh từng hứa trong hôn lễ thế nào thì là như vậy. Anh liều mạng đến bên em, em còn chưa hiểu tình anh sao em? – Anh kiên định cất tiếng.
Thế là, Tử Hân kiềm lòng, tiết lộ tất cả sự thật năm xưa cho Hạo Nhiên nghe. Từ những mâu thuẫn phân chia quyền lợi thành lập Nam Thành năm nào giữa Lý Hạo Nam cùng Du Thiên Thành đến việc nghi ngờ trận hỏa hoạn trên du thuyền dẫn đến điều tra, tìm tung tích Trương Tán.
- Lúc em với anh Thiên Thuận có được thông tin chính xác của Trương Tán, chạy xuống tỉnh P thì mới biết nhà ông ta bị chập điện, cháy sạch sẽ trong đêm, chẳng ai sống sót. Anh Thiên Thuận lo rằng ba anh đi trước một bước, bịt miệng nhân chứng cuối cùng nên đã vòng tỉnh H về để tránh nghi ngờ vì nghĩ ba anh chưa phát hiện ra em cùng anh ấy âm thầm điều tra bởi mới đó ông còn chuyển nhượng hai xưởng sản xuất cho Hưng Thuận.
- Và trên đường về, em gặp tai nạn.
Anh vừa dứt câu, cô gật đầu lia lịa và bật khóc nức nở. Những tội tình, uất ức nén chặt đáy tim bấy lâu cuối cùng cũng nói hết, xuôi theo dòng lệ đắng.
Dẫu biết anh yêu mình chân thành nhưng tình hình này cô vẫn không dám chắc anh chọn tin cô hay Lý Hạo Nam.
Vươn tay kéo cô ôm siết vào lòng, Hạo Nhiên cố nuốt ngược nước mắt, thật là một tấn bi kịch mà thế hệ trước đổ xuống đầu con cái họ. Bởi đâu mà ba anh có thể làm chuyện trái lương tâm như vậy được kìa.
Chuyện ái ân trong đêm định mệnh đó, anh cũng từng nghi ngờ là ba mình nhúng tay vào bởi chính ông là người dìu anh về phòng.
Lẽ nào ông đưa Tử Hân vào Lý gia làm vợ anh là để bù đắp cũng như bưng bít tội lỗi, nhưng khi phát giác cô cố tình moi móc chuyện xưa thì liền xuống tay chẳng chút tiếc thương, chấp nhận biến con trai mình thành một kẻ góa vợ và có thể nó sẽ buồn sầu mà c.h.ế.t héo.
Còn Thiên Thuận thì thế nào đây, phải chăng ông cũng đã lên kế hoạch tiếp theo rồi.
- Hạo Nhiên, rồi anh cũng…đứng về phía ba mình mà chống đối em thôi, đúng chứ?
Tử Hân đột ngột vùng khỏi vòng tay anh, mím môi bật lên từng tiếng.
Nhìn đôi mắt hỗn độn cảm xúc lo lắng, sợ hãi, hy vọng, tuyệt vọng của người thương mà anh ngỡ như có ai lấy d.a.o cứa vào tim mình. Cô lúc này có khác nào chú chim non chưa đủ lông đủ cánh, lo sợ bị ba mẹ lẫn bày đàn bỏ rơi.
- Tử Hân em, em yên tâm. Anh có bỏ mạng thì cũng không bỏ em. Chỉ là…chuyện này anh cần xác minh lại có hiểu lầm ngang khúc nào chăng. Hãy tin anh và cho anh chút thời gian em nhé.
Vừa nói, Hạo Nhiên vừa vuốt nhẹ mái đầu cô để trấn an dù rằng bản thân cũng run lên bần bật. Sự thật là anh rất rối rắm, cơ hồ muốn nổ tung. Lòng vẫn cầu nguyện cùng hy vọng tất cả đều bắt đầu từ một nhầm lẫn nào đó để rồi tháo gỡ khúc mắc xong, những tháng ngày bình yên sẽ trở lại.
Có thể ba anh biết cô từng động tay vào gói thầu mấy ngàn tỷ kia mà ghét bỏ cũng nên.
- Đi thôi, chúng ta cần rời khỏi đây, anh đưa em về. – Hạo Nhiên dịu dàng lên tiếng ngay khi thấy Tử Hân khẽ gật đầu.
- Anh đang ở chỗ nào? Có phải anh ở căn nhà lúc trước em sống không? – Cô bất giác ghì tay anh lại, mắt mở to dò xét.
- Đâu có, anh ở nhà anh họ. Một biệt thự nguy nga tựa lâu đài. Mức độ an toàn là tuyệt đối.
- Anh họ?
- Đúng, anh ấy tên Triệu Đình Vinh, con trai của cậu anh, Triệu Đình Cường.
Dứt lời, Hạo Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Tử Hân và kéo đi. Đôi bước chân giẫm lên đám lá khô rào rạo. Cô có ngờ tới một ngày, khi sự tình bung bét thì người cô dựa vào lại chính là anh chứ chẳng phải Thiên Thuận.
Lòng vòng suốt mấy tiếng đồng hồ, lạc tới lạc lui lâu lắc thì cả hai mới ra được tới đường lộ. Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may khu này không có thú dữ, nếu có chắc đêm qua cô và anh đã biến thành hai bộ xương trắng phếu, trộn lẫn vào nhau mất chứ còn gì nữa mà khóc với sầu.
Nhác thấy chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cực lớn từ xa, Hạo Nhiên liền nhảy nhót vẫy gọi vì nơi hoang vu này chẳng có taxi đâu mà bắt, điện thoại anh lại hết pin, đen thui tối mò từ bao giờ thành thử nào cầu cứu được Kelvin. Nếu cứ cuốc bộ chắc lúc đến nơi thì xương khớp cũng rơi rụng hết.
Cũng may cho đôi vợ chồng, tài xế xe trông cả hai người ngoại quốc nhỏ bé, liêu xiêu, tập tễnh giữa chốn heo hút liền dừng lại và cho đi ké.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, biết anh chàng cũng đang về thành phố, Hạo Nhiên lẫn Tử Hân mừng rớt nước mắt, bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y nhau, cười thầm.
Khu rừng già cùng ký ức kinh hoàng lẫn lãng mạn, nồng nàn hôm qua cứ thế cuộn dần về sau như một thước phim không thực.
Hạo Nhiên đăm đăm hướng tầm mắt về phía trước, còn Tử Hân cứ ngoái đầu nhìn bởi cô muốn xác nhận thêm một điều rằng Thiên Thuận đã hoàn toàn rời khỏi nơi này.