Sao Băng Qua Trời - Chương 195: Anh Họ Chồng - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:59
Khi chiếc xe tải về tới trung tâm thành phố, Hạo Nhiên móc ví, lấy tiền bồi dưỡng cho bác tài rồi cùng Tử Hân cúi đầu cám ơn chân thành.
Đôi lúc giữa mớ hỗn độn của cuộc sống, được một người quan tâm, giúp đỡ đúng thời điểm sẽ khiến bản thân cảm kích tột cùng.
- Nhà anh ấy ở gần đây không anh? – Tử Hân cất tiếng hỏi.
- Cũng sắp tới rồi.
Hạo Nhiên vừa dứt câu thì nghe bụng của cô vợ cũng kêu lên. Tử Hân xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Cả ngày hôm qua, đáp chuyến bay xuống, cô chỉ ăn được một phần bánh pancake, hai cái trứng chiên lòng đào và ít thịt xông khói chiên giòn với ly nước hoa quả mà phải chạy tùm lum nên không đói mới lạ.
Cũng may cô đòi Phương Quốc Minh ghé lại quán để mình ăn uống cho tỉnh táo mới kéo dài thời gian và kịp cho hai người họ đến cứu chứ không thì chắc giờ cô đang cầm đàn lia mà bay dập dờn trên mây, có đâu đứng đây nữa.
- Vợ anh đói rồi, anh đưa em đi ăn nhé. – Hạo Nhiên dịu dàng nắm tay cô.
- Thôi, về nhà xong hãy ăn sau, cái bộ dạng này của chúng ta đừng gây thêm chú ý nữa. – Cô cúi đầu, tủi tủi.
Anh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc và nắm tay cô kéo tới chiếc ta xi vừa đỗ lại trước mặt, đọc địa chỉ cho tài xế biết đường mà lái rồi ngả lưng tựa hẳn sau ghế, tới đây thì xem như an toàn.
Tầm mười phút sau, căn biệt thự tráng lệ hiện ra. Khi Hạo Nhiên chỉ tay bảo rằng đó chính là nhà anh họ, Tử Hân choáng ngợp, há miệng trầm trồ, thầm nghĩ anh chàng Kelvin láng lẫy kia chắc hẳn cũng có một nơi đi về đồ sộ ngang ngửa như này bởi cô nhìn thấy điệu bộ anh ấy rất chi là giàu.
- Em yên tâm nhé, anh họ anh không thân với ba đâu, sợi dây khiến mối quan hệ giữa hai bên tồn tại là anh, em ở đây sẽ an toàn tuyệt đối, anh ấy chỉ biết và nghe anh nói thôi. – Hạo Nhiên cất lời trấn an vì nhận ra tâm tư người bên cạnh.
Tử Hân nhẹ gật đầu, cô cảm giác như anh thấu hiểu mình rất rõ mặc dù chưa mở miệng nói câu nào. Chuyện anh có anh họ, cô cũng từng loáng thoáng nghe qua, vì không quan tâm nên đâu tìm hiểu sâu xa làm gì.
Siết chặt bàn tay thon, Hạo Nhiên nhanh chóng dẫn cô vào trong. Thấy anh xuất hiện cùng một cô gái, dàn người hầu liền lễ phép cúi chào.
Ông quản gia hối hả chạy lại gần, gấp gáp thông báo rằng đêm qua anh không về cũng chẳng liên lạc làm ông chủ sốt ruột vô cùng, cứ thao thao thức thức, đi ra đi vô, thành thử sáng nay vác cái mặt gấu trúc đi làm rồi.
- Vâng, cháu đưa vợ cháu lên phòng và gọi anh ấy ngay đây ạ.
Dứt lời, Hạo Nhiên mau mắn kéo Tử Hân theo mình. Cô cúi đầu chào quản gia rồi líu ríu bám chân anh, đôi mắt cũng tranh thủ quét một lượt quanh phòng khách, so với biệt thự Lý gia thì nơi đây đúng là đỉnh của chóp.
- Hạo Nhiên, anh họ anh kinh doanh gì mà giàu vậy? – Cô khẽ cất tiếng.
- Nhà ngoại làm nghề kim hoàn từ lâu, đến đời Triệu Đình Vinh thì kinh doanh thêm và phất lên như diều, anh chẳng biết anh ấy buôn bán gì nữa, cứ tỏ vẻ bí ẩn, anh cũng đâu hỏi nhiều.
Vì hành lý của Tử Hân đã nằm trong xe của Phương Quốc Minh hết, chỉ còn bộ đồ dính da nên Hạo Nhiên bảo đợi để anh thay bộ đồ đàng hoàng rồi chạy đi mua bởi thấy cô đã thấm mệt. Ban nãy cứ chăm chăm về nhà đ.â.m ra không để ý mà tiện đường sắm luôn một thể.
Ngang qua phòng khách, anh ghé vào, lấy điện thoại bàn nhấn số gọi cho Kelvin tại di động đang sạc pin. Vừa nghe giọng anh cất lên thì đầu máy bên kia đã sang sảng tiếng la mắng.
- Em có ở lại đâu thì cũng gọi báo anh một câu chứ, Hạo Nhiên à, thà rằng em ở nhà khác anh sẽ không quản, còn ở với anh thì phải có quy tắc.
- Em xin lỗi, em gặp sự cố mà, anh đừng nói to nữa, em anh suýt mất mạng đấy. – Hạo Nhiên dịu giọng, ve vuốt.
Tiếp đó, anh đem chuyện động trời hôm qua kể tóm tắt cho Kelvin nghe. Rằng dù rất muốn cầu cứu ông anh nhưng vì cái điện thoại tắt đui nên anh với vợ mình mới phải làm đôi uyên ương ngủ trong rừng. Rằng Kelvin lo một thì anh lo tới mười.
Kết thúc cuộc gọi phần trần giải thích, Hạo Nhiên vội vã bảo quản gia đưa chìa khóa ô tô để anh đi mua đồ cho Tử Hân.
Kelvin sở hữu trên dưới mười con xe đắt đỏ nên anh mượn bừa một chiếc bởi xe của anh đã nằm đường trong rừng rồi.
Đời thuở từ đó tới giờ, Hạo Nhiên chỉ mua tặng Tử Hân khăn quàng cổ, áo ấm, đồ nữ trang này nọ chứ chưa từng mua quần áo cho cô. Ví như đầm váy thì dễ, đằng này phải có đồ lót nữa.
Tuy đã chẳng còn là trai tân nhưng anh vẫn ngại ngại vì chưa quen lắm, anh đâu biết cô mang size mấy, chật hay rộng đều chẳng ổn.
- Anh cần tôi giúp gì không ạ? – Nữ nhân viên bán hàng có mái tóc vàng như lông ngỗng con vui vẻ hỏi.
- À…cái này…vợ tôi, tôi không rành lắm. – Anh cười cười, lắp bắp.
- Anh hãy đọc số ký của cô ấy ạ, tôi sẽ chọn giúp anh.
- Ờ. Tầm bốn mươi bảy ký.
Nghe Hạo Nhiên nói xong, cô gái liền lanh lẹ lấy các mẫu theo size vừa ra cho khách lựa, tư vấn rất nhiệt tình. Lúc này, anh cũng vứt hết mặt mũi, cầm lên cầm xuống, chọn tới chọn lui. Cuối cùng cũng được mười bộ đi kèm váy cùng áo quần theo style mà Tử Hân vẫn hay chưng diện.
Thanh toán xong, anh hớn hở quay ra, giờ phút này mới thấy bản thân đúng với cái danh nghĩa làm chồng của cô.