Sao Băng Qua Trời - Chương 202: Vai Gầy Nặng Gánh - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
- Lâm Bình mê uống rượu lắm, ngoại trừ lúc tập và lên sân khấu thì hắn đều tranh thủ uống. Xong rồi lại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ.
Nói rồi, Châu Sương đứng dậy, chui tọt vào trong phòng, để mặc hai vị khách ngồi ngơ ngác bởi ông ta chưa nói gì đến nhân vật chính Du Thiên Thành cả.
Lát sau, Châu Sương quay lại với một xấp hình kỷ niệm đã cũ mà đoàn kịch chụp cùng nhau. Nước ảnh tuy mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ gương mặt từng người.
Châu Sương đưa tay chỉ vào ba nhân vật chính là Lâm Bình cùng vợ hắn, người phụ nữ tên Liễu Thi Lan và Du Thiên Thành.
Đôi môi Hạo Nhiên đột ngột mím chặt, anh phải chớp mắt tới lui mấy lần vì nhận ra người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh giống Tử Hương đến tám mươi phần trăm, điều này càng củng cố thêm nỗi sợ mọi sự hẳn có liên quan tới ba mình.
Châu Sương nhấp thêm ngụm trà rồi tiếp tục cho hay, ngoại trừ Lâm Bình uống rượu quá hóa ngu ngốc thì cả đoàn đều nhận ra giữa Liễu Thi Lan cùng chuyên viên hóa trang Du Thiên Thành có điều ám muội.
Lần nào Lâm Bình đánh đập Liễu Thi Lan, Du Thiên Thành đều nhảy vào can ngăn, hòa giải. Rất nhiều lần nhân viên trong đoàn nhìn thấy ông cùng người phụ nữ này rì rầm to nhỏ tâm sự trong góc khuất mỗi khi Lâm Bình say mèm nằm một đống ở lều.
- Chỉ sau vài ngày ba người ấy rời đoàn thì qua bài đăng trên báo, tôi biết tin nhà của Lâm Bình ở quê bị cháy, thiêu sống hai cha con, chỉ mỗi Liễu Thi Lan cùng đứa bé gái mới sinh là thoát được. Rồi từ đó, tôi chẳng nghe ngóng thêm được gì. – Châu Sương buồn bã nói.
- Ông Châu Sương, ông có thể cho tôi xin tấm ảnh này không? – Hạo Nhiên lên tiếng đề nghị.
- Được chứ, cậu cứ lấy, tôi có nhiều mà.
Nhận tấm ảnh từ tay người đàn ông xong, Hạo Nhiên cùng Chu Hà cũng xin phép ra về vì đã làm phiền quá lâu. Cậu chủ Nam Thành không quên để lại chiếc phong bì như quà cảm ơn gia chủ.
Vào xe rồi, mặc Chu Hà chạy, Hạo Nhiên cứ nhìn bức hình trân trân, trong câu chuyện của Châu Sương chẳng có bóng dáng ba anh nhưng cớ làm sao mà trùng hợp đến mức ông cưới một cô gái giống Liễu Thi Lan như vậy.
Ngần ấy năm mẹ anh qua đời ông nào để ý ai, vậy mà khi gặp Tử Hương liền đổ ngay. Càng nghĩ anh càng đau đầu, chóng mặt.
- Anh Chu Hà, ngày mai em phải xuống tỉnh C một chuyến, em cần lên chính quyền xác nhận lại vụ hỏa hoạn ở cơ sở Hoa Tửu và đứa bé gái ấy. – Hạo Nhiên nhìn ra hai bên đường, lơ đãng nói.
- Được, anh đi cùng chú, dù gì cảnh sát nói chuyện với nhau cũng nhanh hơn. – Chu đầu sọ vội đáp.
- Chu Hà, em cám ơn anh.
- Đừng khách sáo.
Dù Chu Hà rất muốn cùng thằng em dùng bữa cơm nhưng hiện tại Hạo Nhiên đang không tiện lộ diện nên hắn đành thôi. Thả anh xuống cổng rồi, hắn gấp gáp phóng về nhà. Xem ra, ngày mai hắn phải đổ việc của mình lên đầu anh em cảnh sát chung trong tổ.
Trở lại phòng, Hạo Nhiên quẳng bức ảnh lên bàn và mở tủ lạnh, lấy lon nước ra ban công ngồi uống. Anh chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân phải trốn không dám về nhà và đối diện với người đã sinh thành mình.
Thời gian hờ hững trôi, bóng chiều lảng vảng buông từng lớp tím nhạt rồi đậm dần, cuối cùng là tối thui, hàng đèn đường bật sáng trưng cùng muôn thứ ánh sáng từ nhiều thiết bị.
Hạo Nhiên uể oải bật dậy, tiến về phía cửa khi nghe tiếng gõ, anh đoán là nhân viên đưa thức ăn lên theo căn dặn của Lục Vấn Sinh. Thế nhưng, khi cửa hé mở, đập vào mắt anh là gương mặt vui vẻ của thằng bạn học, trên tay hắn bưng theo phần ăn dành cho hai người.
- Ăn tối cùng nhau nhé. – Lục Vấn Sinh dịu giọng đề nghị.
Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, dạt qua một bên cho hắn vào. Cả hai nhanh chóng bày biện các thứ ra và ngồi xuống.
Quen biết Hạo Nhiên đã lâu, chẳng bao giờ Lục Vấn Sinh thấy anh trốn nhà ở khách sạn như thế này cả. Tuy vậy, hắn nào dám hỏi, nếu như anh muốn, hẳn sẽ tự nói cho hắn biết còn không thì thôi, hắn chỉ có thể đối đãi anh với tình bè bạn thuần túy nhất.
- Đều là những món cậu thích đấy. – Lục Vấn Sinh tự hào khoe.
- Cám ơn cậu.
Hạo Nhiên mở tủ lạnh lấy một lon bia khui và rót vào hai chiếc ly nhỏ. Vì ngày mai anh còn việc quan trọng, phải đi đường xa nên đâu dám uống nhiều, hơn nữa, Lục Vấn Sinh không phải bợm, bạn bè hay đối tác thì hắn chỉ cụng một ít để xã giao thôi.
- Hạo Nhiên, nếu có việc gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói, đừng ngại. – Lục Vấn Sinh nâng ly, chân thành mở lời.
- Được, tôi hiểu cậu mà, tôi sẽ nhờ khi cần thiết.
Hai người đàn ông cứ thế ăn cùng nhau và thi thoảng ngưng đũa, ôn lại kỷ niệm những năm cấp ba. Cái thời vô tư vô lự, mặc kệ đời sóng gió cho ba mẹ lo, còn bản thân chỉ biết ăn, chơi và học.