Sao Băng Qua Trời - Chương 203: Tội Ác Giấu Che - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
Khi mặt trời còn núp cuối trời đông thì Chu Hà đã đánh xe tới đón Hạo Nhiên lên đường xuống tỉnh C. Lớp sương mù tạo nên không gian mờ ảo tựa khói mây. Đèn đường vẫn chưa tắt và đèn của những chiếc xe lác đác cũng vậy.
Khung cảnh này gợi Hạo Nhiên nhớ về những ngày đông lạnh trên núi cao cùng Tử Hân luyện võ, chơi đùa. Nếu có thể, anh ước gì thời gian ngưng đọng và đóng băng ngay khoảnh khắc ấy để quá khứ thôi đừng có cơ hội trở mình làm tan bao mộng đẹp.
- Ghé đâu ăn sáng nha chú, bụng phải no thì đầu óc mới tỉnh táo được. – Chu Hà chạy chậm chầm và ngó nghiêng nhìn mấy hàng quán ven đường mở sớm.
- Vâng anh, em cũng đói ạ.
Thế là, Chu đầu sọ cho xe tấp vào một quán nhỏ, cả hai mau mắn bước xuống gọi hai tô mì nóng hổi và ăn ngon lành. Chu Hà trông thằng em kết nghĩa mà tội thật sự, giống hệt kẻ vô gia cư.
Hạo Nhiên cũng chẳng nói rõ ràng gì với hắn, chỉ bảo tạm thời không thể ghé nhà và nhờ hắn giữ bí mật chuyện anh về nước bởi lo người khác biết dần dà kiểu gì cũng tới tai Lý Hạo Nam. Bản thân anh muốn tìm hiểu rõ ràng rồi mới nói chuyện với ông sau.
Ăn uống xong, chiếc ô tô lại tiếp tục lao vun vút trên đường. Khi ánh mặt trời ló dạng tỏa hơi ấm chan hòa khắp mặt đất thì xe cũng vừa chạm ngõ tỉnh C.
Qua hết tầm hơn một tiếng đồng hồ nữa, Chu Hà mới tìm thấy địa chỉ của cơ sở sản xuất rượu Hoa Tửu mấy mươi năm về trước. Tuy bây giờ đã có nhà ở rải rác xung quanh nhưng vẫn hãy còn khá vắng vẻ.
- Ở trơ trọi thế này bảo sao lúc cháy người ta cứu cho kịp. – Chu Hà tặc lưỡi nhìn bãi đất trống.
Tiếp đó, Chu Hà đưa Hạo Nhiên đến đồn cảnh sát hỏi thăm về vụ hỏa hoạn năm xưa. Vì Chu đầu sọ trưng cái thẻ ngành cấp tỉnh ra khè, kèm thêm phong bì dày cui từ Hạo Nhiên biếu uống nước nên cảnh sát ở đây mau mắn giúp hắn lục lại hồ sơ.
- Cả hai mươi năm ấy, không biết là còn lưu trữ hay mất rồi. – Chu Hà chép miệng.
Cuối cùng thì phía cảnh sát cũng tìm được. Theo những gì ghi lại, Liễu Thi Lan, cũng là vợ của Lâm Bình, người thoát nạn hôm ấy khai rằng chồng với ba chồng bà uống rượu cùng nhau và có to tiếng cãi vã trước khi xảy ra hỏa hoạn, mà nội dung cuộc cự cãi là do Lâm Bình đòi ba mình bán đất đưa tiền cho hắn làm ăn.
Vì mới sinh em bé, không tiện ra gió nên Liễu Thi Lan đã nằm im ở gian sau chứ chẳng lên can ngăn. Mãi lúc thấy lửa cháy qua khe vách hở thì bà mới cuống cuồng ôm con bỏ chạy, nhưng quá yếu thành thử cứ ngã tới ngã lui, đến lúc bò được ra ngoài hô hoán thì quá muộn màng.
Các công nhân làm việc cho cơ sở đều ở xa, giây phút họ kéo nhau tới, ngọn lửa oan nghiệt đã bao trùm tất cả.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận hai cha con Lâm Bình ẩu đả nhau làm đổ đèn dầu rồi bắt vào chất dẫn là rượu nên cháy lan.
- Vậy còn Liễu Thi Lan, anh có biết sau vụ cháy kia thì bà ấy đi đâu không? – Hạo Nhiên lại hỏi.
- Tôi không rành lắm, các anh thử tìm hiểu qua mấy cụ già sống gần đó xem sao. – Tay cảnh sát trẻ măng trả lời.
Hạo Nhiên cùng Chu Hà cảm ơn hắn rồi quay lại khu đất trống. Sau một hồi hỏi han, cả hai tới nhà một gã đàn ông trông chừng cũng trạc tuổi Lý Hạo Nam, hỏi thăm về tung tích người phụ nữ trong ảnh cũng như đứa bé gái.
Nhìn bức hình đã cũ, gã ta buông lời cảm thán rồi cho hay Liễu Thi Lan năm đó vừa sinh xong thì mất cả chồng lẫn nhà, phải nương nhờ gia đình một người công nhân cũ bởi dòng họ vốn neo người, chẳng thấy có bà con thân thích.
Lúc em bé tròn hai tháng, bà cũng bệnh nặng mà qua đời. Gia đình người công nhân ấy vốn dĩ đông con, chẳng thể cưu mang thêm một đứa còn khát sữa nên đã báo chính quyền và đưa nó vào trại trẻ mồ côi.
- Thời ấy ai cũng nghèo rớt cái mồng tơi, nuôi con mình chưa xong lấy gì nuôi con kẻ khác, cũng may là có trại trẻ ấy. – Gã đàn ông nói và châm điếu thuốc, đưa lên môi, phì phèo.
- Bác có thể chỉ giúp cháu trại trẻ ấy ở đâu không ạ? – Hạo Nhiên dịu giọng hỏi.
- Lúc trước trại ấy ở đối diện trường tiểu học nhưng sau này các sơ mua được đất nên chuyển đi rồi, nghe đâu là sang tỉnh D, cụ thể chỗ nào tôi cũng chẳng rõ nữa. – Gã mơ màng đáp.
Đưa mắt sang Chu Hà, thấy hắn khe khẽ gật đầu, Hạo Nhiên liền chào tạm biệt người đàn ông và theo Chu đầu sọ ra xe, di chuyển qua tỉnh D.
Anh muốn xác nhận xem Tử Hương có phải là đứa bé ấy không bởi trông cô giống Liễu Thi Lan lắm. Vốn chỉ định điều tra ba mình cùng Du Thiên Thành liên quan gì tới Hoa Tửu, ấy mà giờ lại nghi vấn qua tới Tử Hương.
- Hạo Nhiên, chú thử kết nối thông tin suy đoán xem có ra được gì chăng? – Chu Hà ngước nhìn gương chiếu hậu, cất tiếng.
- Em cho rằng, Du Thiên Thành bằng cách nào đó đã có được bí quyết làm rượu từ Hoa Tửu và bán lại cho ba em.
- Chú có nghĩ vụ hỏa hoạn kia là một âm mưu nhằm đoạt lấy bí mật công thức không? – Chu Hà bắt đầu nổi m.á.u cảnh sát lên, nghi ngờ.
- Em cũng chưa dám chắc. – Hạo Nhìn phóng tầm mắt ra mênh mông, buồn bã đáp.