Sao Băng Qua Trời - Chương 205: Chuyện Chẳng Ngờ Đến - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
Sau thêm một đêm ngủ lại khách sạn, sáng sớm ngày mai, Hạo Nhiên đã đón taxi về biệt thự Lý gia để gặp trực tiếp Lý Hạo Nam hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành bởi anh chẳng tài nào đoán ra được rốt cuộc ông có phải là hung thủ trong vụ hỏa hoạn trên chiếc du thuyền định mệnh năm xưa hay chăng.
Trông thấy Hạo Nhiên xuất hiện sau cánh cổng lớn, cô hầu trẻ ríu rít cúi chào anh. Vì mới bảy giờ sáng nên Lý Hạo Nam chưa đi làm, chỉ vừa dùng bữa cùng Tử Hương xong và uống trà tại phòng khách.
Khi bước chân Hạo Nhiên vừa chạm bậc cửa thì Lý Hạo Nam cũng sững sờ đứng lên. Ông vốn tưởng anh đang nằm bẹp ở nước B vì lo lắng cho Tử Hân chứ có ngờ đâu người đã về và đứng đây rồi.
- Con…về từ bao giờ? – Lý Hạo Nam lắp bắp hỏi.
- Đã hai ngày. Ba, con có chuyện muốn nói, có thể lên thư phòng không?
Hạo Nhiên vừa dứt câu, Lý Hạo Nam liền gật đầu đồng ý, xong ông quay sang bảo Tử Hương về phòng nghỉ ngơi trước, lệnh đám người hầu lẫn dì Hà lui hết xuống nhà sau và nhanh chóng kêu anh mau theo mình, bàn tay vị chủ tịch không ngừng thao tác trên chiếc điện thoại, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
- Nói đi. – Ông quay đầu, cất tiếng ngay khi Hạo Nhiên vừa khép cửa.
- Lý do gì mà ba lại thuê người sát hại vợ con vậy? Cho dẫu Tử Hân có làm gì nên lỗi thì cô ấy vẫn là vợ con kia mà, sao ba có thể tàn nhẫn vậy chứ? Nếu con không tới kịp thì cô ấy đã mất mạng rồi. – Anh gào lên chất vấn, gương mặt trắng đã chuyển dần sang đỏ.
- Vậy là con đã cứu nó ư? Làm sao mà con biết? – Lý Hạo Nam gằn giọng.
- Cô ấy xuống sân bay đã nhắn tin cho con, con bỏ dở hội nghị và chạy theo đến đó.
Vì không muốn liên lụy Tử Hương nên Hạo Nhiên đành phải nói dối. Giây phút này, anh chợt có cảm giác người đối diện mình đây chẳng còn là người ba hết lòng yêu thương anh nữa.
Rốt cuộc có khuất tất gì lớn mà ông phải làm như vậy. Cả đêm hôm qua trằn trọc suy nghĩ, niềm tin của anh đã hoàn toàn nghiêng về Tử Hân nhưng vì ông là ba ruột nên anh vẫn muốn xác nhận lại.
- Được, hãy thẳng thắn đi, Tử Hân nó đã nói gì với con? – Lý Hạo Nam bĩnh tĩnh, dịu giọng.
- Ba, trận hỏa hoạn năm xưa là ba làm đúng không? Vì lấn cấn trong việc phân chia quyền lợi của Nam Thành mà ba g.i.ế.c hại bác Du và bác Lạc phải không?
Nói đến đấy, nước mắt Hạo Nhiên cũng tuôn trào. Tuy biết là rất khó nhưng anh vẫn hy vọng ông lắc đầu mà bảo rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Thế nhưng sự thật phũ phàng khi ông cho người truy sát Tử Hân vốn dĩ đã chứng minh tất cả rồi, chỉ là anh cố chấp mong chờ một phép mầu mà thôi.
- Nếu đó là sự thật, con sẽ chọn nó và chống đối ba sao?
Lý Hạo Nam nghiến răng, gương mặt bỗng chốc bộc lộ biểu hiện đáng sợ khiến Hạo Nhiên cảm giác thật xa lạ, giống như hình ảnh mà anh bắt gặp hồi nhỏ, khi mẹ anh ngã từ trên cầu thang xuống và ra đi vĩnh viễn, ba anh đứng trên đó nhìn theo cả đỗi, mãi tận lúc anh nhào ra thì ông mới chạy đến.
- Con đi đâu? – Lý Hạo Nam hét lên khi thấy Hạo Nhiên gấp gáp quay đầu.
Thế nhưng, giây phút Hạo Nhiên vừa ngoảnh lại thì một khúc gỗ đã gõ xuống ngay cổ khiến anh hoàn toàn bất tỉnh.
Lý Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm, thu lại ánh nhìn sắc lẹm, ra hiệu cho Ca và đám người mới đến kéo anh xuống tầng hầm thông qua cánh cửa bí mật ngay trong thư phòng.
Mọi chuyện xong xuôi, Lý Hạo Nam thẳng về phòng chuẩn bị thay đồ đến công ty, đám vệ sĩ của ông cũng lục đục kéo nhau đi hết. Tử Hương cố tỏ ra bình tĩnh, giúp ông khoác áo và thắt cà vạt.
- Anh và Hạo Nhiên không sao chứ? – Cô vờ như chẳng biết gì, lấm lét cất lời.
- Cái thằng này anh chiều nó riết nó hư, vợ nó bỏ đi mà nó đổ lỗi cho anh, nhốt nó trong thư phòng ít ngày cho tỉnh ra.
Dứt lời, ông nhẹ nhàng hôn lên trán vợ và gấp gáp cất bước vì đã quá giờ. Tử Hương im lặng ngồi xuống giường và chờ cả đỗi.
Khi nhắm chừng ông đã ra khỏi cổng khá lâu, cô mới từ từ chui ra, rảo bước tới trước thư phòng. Nhìn chiếc khóa móc ngay đó, cô chỉ biết mím môi thất vọng, không rõ Hạo Nhiên ở trong kia thế nào nữa.
Cùng lúc này, dưới tầng hầm tối nhờ, Hạo Nhiên đã mơ màng tỉnh lại, vết đánh sau cổ vẫn hãy còn ê ẩm khiến anh bất giác rên lên. Đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, anh chẳng định thần được là mình đang đứng đâu nữa.
Qua chút ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa kính nhỏ xíu bên trên, anh nhìn thấy cơ man nào là đồ dùng cho việc luyện võ, giáo, kiếm, bao cát, găng tay, bóng phản xạ, gậy, thảm tập, côn nhị khúc, mũ bảo hộ, bảo hộ răng và rất nhiều thứ khác.
Khi cử động cánh tay, Hạo Nhiên mới phát hiện bản thân mình đang bị xích vào trụ gỗ hình chữ thập, cả chân anh cũng mang còng.
Cơn hoang mang thoáng qua nhanh và trả lại ký ức của chuyện vừa xảy ra cách đây nửa tiếng đồng hồ.
- Ba, ba nỡ đối xử với con trai ba như vậy ư?
Đôi môi Hạo Nhiên bị chính răng anh cắn chặt đến bật m.á.u tươi. Hóa ra, ông đã cho người đánh lén và nhốt anh vào đây. Sống trong ngôi biệt thự từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng biết có một nơi tối tăm và lạnh lẽo thế này.
Chẳng lẽ đây là chốn ba anh âm thầm luyện tập hay sao, nhưng theo anh biết thì ba anh vốn chỉ theo học mỗi Diệp sư phụ thôi mà, ông luôn bảo võ hiện đại không tốt cho sức khỏe mai sau. Ấy mà đồ luyện võ này lẫn lộn rất nhiều từ dụng cụ dành cho võ thuật hiện đại lẫn cổ truyền.