Sao Băng Qua Trời - Chương 206: Chuyện Chẳng Ngờ Đến - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
- Tử Hân, anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Giữa bóng tối pha sáng ảm đạm, Hạo Nhiên bật khóc y hệt đứa trẻ lạc mẹ. Anh nhớ Tử Hân da diết, thật tâm chỉ muốn được nhìn thấy cô và dụi đầu vào lòng mà kể lể tất cả cho cô vỗ về an ủi.
Tuy vợ anh đang ở nhà Kelvin nhưng lỡ đâu cô đi mua đồ hoặc giả như dạo vòng công viên mà bị người của Lý Hạo Nam phát hiện và làm hại thì biết sao đây. Hiện tại, anh chẳng có cách nào báo tin cho cô hay Kelvin cả. Anh hối hận vì đã quay lại căn biệt thự ma ám này.
Thời gian cứ thế mà trôi, khi cảm giác bụng đang sôi lên vì đói thì bỗng nghe có tiếng mở cửa lạch cạnh và một bóng người cao lớn xuất hiện. Hạo Nhiên nheo mắt nhìn, anh phát hiện ra hắn chính là tay tài xế thân cận của ba mình.
- Ca, xin anh hãy mau thả tôi ra. – Hạo Nhiên bất lực cầu khẩn.
- Cậu chủ, tôi tới là để giúp cậu ăn trưa.
Dứt lời, Ca lập tức bày biện phần cơm thịnh soạn và tự tay múc vào thìa, nâng lên tận miệng Hạo Nhiên.
Anh chán ghét quay mặt sang hướng khác, nhất quyết tuyệt thực. Anh muốn xem ba mình sắt đá tới mức nào, có thể bình tĩnh giương mắt cua nhìn con trai ông đói c.h.ế.t hay chăng.
- Cậu chủ đừng làm khó tôi chứ. Cậu như vậy, ông chủ sẽ mắng nhiếc tôi đấy. – Ca vẫn lì lợm dí cái thìa theo.
- Tôi muốn đi vệ sinh, anh mau cởi trói cho tôi. – Hạo Nhiên gằn giọng.
Tay anh chị núp bóng tài xế lương thiện nghe thế liền vâng dạ và rút chìa khóa tháo còng tay cho Hạo Nhiên. Thế nhưng khi anh bảo hắn tháo còng dưới chân cho mình thì hắn đáp gọn trơn rằng dây xích dài lắm, dư sức cho anh đi vào toalet, khỏi mở mất công.
Vậy là, anh đành nghiến răng kéo theo chiếc còng nặng nề mà giải quyết.
Khi tránh được tầm quan sát của tên giang hồ. Hạo Nhiên liền tranh thủ tìm mọi cách mở chiếc còng nhưng cuối cùng chỉ toàn là tuyệt vọng, anh đâu phải dân chuyên cạy cửa, phá khóa.
Đang loay hoay thì Ca đột ngột xuất hiện và gõ cửa gọi Hạo Nhiên quay lại vì đã hết thời gian. Bản thân anh thầm thề nguyền một câu, nếu anh mà thoát thân được hẳn sẽ cho hắn một trận no đòn, khiến hắn bầm dập mới thôi.
Vì Hạo Nhiên chẳng chịu mở miệng ăn uống nên Ca đành quẳng cả phần cơm lẫn anh lại đấy rồi hậm hực rời khỏi. Anh đoán chừng là hắn đi mách lẻo Lý Hạo Nam, ít ra, ông hãy còn lo anh đói khát, vậy chắc vẫn còn chút lương tri con người.
Thế nhưng, hy vọng của Hạo Nhiên hoàn toàn bị dập tắt. Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng sau, Ca trở lại cùng Lý Hạo Nam. Ông chỉ đứng từ xa và mặc cho hắn tiến gần về phía anh.
Trông chiếc kim tiêm trên tay hắn, anh nhận biết có chuyện chẳng lành sắp xảy đến với mình.
- Cái gì vậy? Ba, ba làm gì vậy?
Tiếng hét của Hạo Nhiên vừa kết thúc cũng là lúc Ca một phát đ.â.m thẳng mũi kim vào tay anh. Nhìn chất lỏng ấy từ từ chảy vào cơ thể qua tĩnh mạch một cách bất lực, anh thật tâm muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cái con người đang đứng trước mặt mình.
- Tên khốn, anh tiêm cái gì vô người tôi thế hả? – Hạo Nhiên trừng mắt, quát.
- Heroin đấy, cậu chủ à, ít nữa, cậu sẽ cảm giác thoải mái ngay thôi. – Khóe môi Ca nhếch lên nụ cười hiểm độc.
- Ba…ba... – Hạo Nhiên thảm thiết kêu gào.
Lý Hạo Nam chờ Ca lui xuống mới chậm rãi bước lên, đứng đối diện Hạo Nhiên, đưa tay khẽ vuốt nhẹ gương mặt biến sắc tựa con thú hoang hận người.
- Hạo Nhiên, là con ép ba, đừng trách oán gì cả. Con xem, con làm công ty thiệt hại biết bao nhiêu là tiền, cũng nên trả lại cho ba chứ nhỉ? Hôm nay, Kelvin gọi con mấy cuộc đấy, nhưng mà ngày mai ba sẽ cho con nghe.
Nói xong, Lý Hạo Nam cười lớn tiếng và quay lưng. Nối gót ông, Ca cũng theo ra.
Nỗi uất hận nghẹn dâng khiến Hạo Nhiên khó mà hít thở. Anh có nằm mơ cũng chưa mơ thấy giấc chiêm bao khủng khiếp này, người đàn ông ấy có đúng thật là ba ruột của anh không kia chứ, lý nào ông phát bệnh tâm thần hay sao.
Chỉ tầm vài phút sau khi họ khuất dạng, Hạo Nhiên liền cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình, ban đầu anh còn biết nhưng rồi từ từ mất hết ý thức.
Cảm giác ngứa ngứa dần lan khắp người, thế nhưng tay chân bị xiềng xích thành thử chẳng thể gãi hay vò đầu bứt tóc được.
Càng về sau, miệng lưỡi anh càng khô khốc, bỗng dưng muốn uống nước lạnh và liên tục nói nhảm tùm lum, giọng khàn hẳn. Khi cơn phê lên đến đỉnh điểm, anh cảm giác khoan khoái, dễ chịu, nửa muốn ngủ, nửa lại không.
Trong căn phòng tối tăm đáng sợ, Hạo Nhiên hoàn toàn biến thành một con nghiện, còn đâu chàng trai biết phân biệt đúng sai phải trái, tự tin, lịch lãm, nhã nhặn hôm nào.
Bộ dạng của anh bây giờ nếu để Tử Hân nhìn thấy thì cô hẳn sẽ ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy mất thôi.