Sao Băng Qua Trời - Chương 210: Đưa Tiễn - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:00
Nắng chạy, mây trôi, ngày dần khuất, bóng chiều cũng bảng lảng buông tím ngôi biệt thự. Đám người hầu cùng ông quản gia già cứ đi tới đi lui, bấn loạn lo lắng bởi cô em dâu yêu quý của ông chủ vẫn chưa thấy về. Đường cùng, ông quản gia đành gọi cho Kelvin thông báo tình hình.
- Chết thật, đáng lý tôi không nên cho cô ấy đi, tôi điên mất thôi.
Nghe Kelvin rối bời la làng bên kia nước M, ông quản gia vội trấn an anh và khuyên nên chờ đợi thêm chút nữa. Và rồi, theo lệnh của Kelvin, đám vệ sĩ riêng lập tức tỏa ra các công viên, cửa hàng, trung tâm mua sắm trong thành phố tìm kiếm tung tích Tử Hân.
Thân phận của Kelvin là một ẩn số trong giới kinh doanh, vậy nên, anh nuôi vệ sĩ chỉ để dùng vào những việc cấp thiết, còn bản thân đi đâu thì chỉ có hai tên âm thầm theo bảo vệ, chứ chẳng muốn gây sự chú ý, kèn trống rình rang.
Vơ lấy mớ hợp đồng hỗn độn trên bàn cho hết vào chiếc cặp, Kelvin gấp gáp gọi điện bảo cấp dưới đặt vé máy bay để anh bay liền về nước B bởi hết tâm trạng làm việc rồi, những gì còn vướng mắt sẽ giao toàn bộ cho phó tổng xử lý, đàm phán thay.
Cắn môi suy diễn một hồi, Kelvin tưởng tượng ra lý do mà Tử Hân mất tích có khi nào là vì cô nhớ chồng và nghe Hạo Nhiên nói mọi thứ chỉ là hiểu lầm nên mới chạy về đoàn tụ hay chăng.
Nhưng lúc mười giờ tối hôm qua anh gọi lại cho Hạo Nhiên thì thằng em nào có nói gì, chỉ bảo thấy hơi mệt nên trò chuyện dăm ba câu liền cúp máy.
- Không lẽ em dâu giấu chồng để khiến Hạo Nhiên bất ngờ sao?
Lầm bầm một mình xong, Kelvin tìm đến số liên lạc của Hạo Nhiên mà gọi. Thế nhưng, đầu máy bên kia chẳng có ai bắt khiến anh bỗng dấy lên nỗi nghi ngờ m.ô.n.g lung mặc dù ban đầu anh đã tin rằng hổ dữ chẳng ăn thịt con và Hạo Nhiên nào dối gạt anh bao giờ, thêm phần mấy ngày nay lu bu công việc, gặp khách khứa tùm lum nên anh đã lơ là.
- Kỳ lạ, giọng nói của Hạo Nhiên khi ấy đâu được bình thường. Sốt cũng làm gì mà lâu vậy chứ nhỉ?
Càng nghĩ thì Kelvin càng rối, Tử Hân đột ngột biến mất, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc hẳn Hạo Nhiên sẽ hận anh suốt kiếp. Hiện tại mà gọi hỏi Lý Hạo Nam thì càng khó mở miệng hơn, mà chắc gì ông ta đã nói.
Cuộc đời Kelvin vốn ngỡ trục xuất hết mớ dây mơ rễ má của mẹ nuôi ra khỏi tập đoàn là êm ấm, cũng chỉ vì dính dáng vô hai vợ chồng thằng em họ mà rối tung.
- Cái thằng nhóc này, khỏi xài điện thoại cho người khác đỡ bực.
Kelvin rít lên khi đầu máy bên kia tiếp tục bảo anh để lại tin nhắn thoại sau tiếng “pip”. Ví như có tới công ty bận bịu thì cũng phải nghe chứ, hay là đang họp vậy kìa.
Chỉ khổ thân cho cái người bị Kelvin chửi, Hạo Nhiên giờ đây đang họp một mình dưới tầng hầm u tối, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng nghe.
Giấc gần sáng, anh lại lên cơn vật vã và Lý Hạo Nam đã tự tay tiêm thuốc cho anh. Thời khắc đó, anh ước sao mình là trẻ mồ côi sẽ tốt hơn.
Trong phút giây Hạo Nhiên đang buông bỏ hy vọng thì ngay trên phía trên thư phòng, Tử Hương đang sờ loạn khắp vách tường lẫn sàn nhà để tìm ra đường dẫn xuống nơi bí mật.
Cũng may từ hôm qua đến nay, cô tìm đại khắp các ngõ ngách trong phòng ngủ và đã lấy được chùm chìa khóa dự phòng của Lý Hạo Nam.
Thư phòng này trước giờ chỉ khép hờ để người hầu lui vào lau bụi, vì nhốt Hạo Nhiên nên Lý Hạo Nam mới khóa và dàn người hầu lẫn dì Hà đều bị ông cấm đặt chân lên đây.
Mò mẫm hồi lâu, gõ hết chỗ này lại sang chỗ kia, cuối cùng Tử Hương cũng nhận ra tấm gỗ đáng nghi. Cô lật đật dùng sức bảy nó lên và bàng hoàng khi phát hiện ra một đường hầm sâu hút. Gương mặt xinh đẹp đã toát hết cả mồ hôi vì áp lực nhưng khẽ nở nụ cười yên lòng.
Vội vàng lần bước xuống từng bậc thang, cô tra chìa vào chiếc ổ khóa và mở, khổ nỗi có quá nhiều chìa thành thử cô phải thử hết cái này tới cái kia. Tốn thêm khoảng thời gian mới có thể mở toang cánh cửa cuối cùng.
- Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, trời ơi, anh làm sao thế này? – Tử Hương hoảng loạn chạy đến, sờ soạng gương mặt nhếch nhác của người đàn ông.
- Cô, làm sao mà cô vào đây được? – Anh thều thào.
- Tôi lấy chìa khóa dự phòng ba anh giấu trong ngăn tủ. Anh ổn không Hạo Nhiên? – Cô bật khóc nức nở.
- Làm ơn, Tử Hương, hãy mở khóa cho tôi, tôi phải ra khỏi địa ngục này.
Tiếng anh tha thiết cầu khẩn như lưỡi d.a.o cứa vào trái tim mong manh của Tử Hương. Cô gật đầu lia lịa và nhanh chóng thử hết chìa này tới chìa khác, những mong sẽ giúp anh thoát thân được.
- Bình tĩnh nào Tử Hương. – Hạo Nhiên lên tiếng trấn an vì thấy cô cứ run lẩy bẩy và nước mắt thì cứ thi nhau rơi rớt.
Thế nhưng, cô làm sao mà bình tĩnh nổi. Mò mẫm mãi chẳng đâu vào đâu, lộn tùng phèo hết cả, chìa nào thử rồi hay chưa thử cũng chẳng nhớ. Cô vừa lo Lý Hạo Nam hoặc Ca mà đột ngột trở về thì cả mình lẫn anh chỉ còn con đường chết.
Ban đầu, cô nghĩ ông nhốt anh để anh khỏi nhảy nhót, chạy loạn tìm Tử Hân thôi chứ nào ngờ đâu ông đối xử với con trai mình như thế này. Các khớp cổ tay và chân anh đều đầy những m.á.u bởi cố vũng vẫy trong cơn tuyệt vọng, thấy mà đau xót.