Sao Băng Qua Trời - Chương 214: Bộ Mặt Thật - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
- Á.
Tử Hân hoảng loạn la lớn và ngã sóng soài ra đường vì va chạm phải một người đàn ông. Giây phút ngỡ mình đã bị Diêm vương gạch sổ thì bỗng nghe tiếng nói thân thuộc rối rít bên tai.
- Tử Hân, Tử Hân, em có sao không?
- Hạo…Hạo Nhiên, là anh ư?
Cô sững sờ nhìn người trước mặt, bật khóc nức nở và vội vã tóm lấy anh, nói trong tiếng nấc liên hồi.
- Ông ấy…không phải…ba anh, ông ấy là…Du…Thiên Thành.
- Tử Hân, em nói gì vậy? – Hạo Nhiên ngu đần hỏi lại.
- Mau…chạy mau, chúng đuổi tới nơi rồi.
Khi Tử Hân vừa dứt lời, thấp thoáng phía đầu con hẻm nhỏ, xuất hiện mấy tên cao to đang hung hăng phóng tới. Hạo Nhiên tuy chưa rõ sự tình nhưng cũng hiểu vợ mình đang bị truy đuổi. Anh lập tức đỡ cô đứng dậy, nắm tay kéo chạy nhanh.
Tuy đã cạn kiệt sức lực nhưng nhờ có Hạo Nhiên nên Tử Hân cứ thế bám theo, anh cua đâu thì cô quẹo đó chứ chẳng còn thấy đường thấy lối gì nữa.
Đôi lúc cô khuỵu gối té ngã, hại anh cũng chung số phận. Những người qua lại thấy cả đám hung hăng rượt đuổi nhau thì chỉ vội vàng né sang một bên để tránh phiền toái.
Xem chừng cứ thế này kiểu gì cũng không chịu nổi bởi sức lực của mình đã suy yếu nhiều sau hai ngày bị hành hạ giam cầm nên Hạo Nhiên cố gắng động viên Tử Hân chạy nước rút lần cuối, cắt đuôi chúng và kiếm chỗ ẩn nấp.
Đôi vợ chồng khốn khổ chạy muốn đứt hơi mới thấy cái hẻm phân cách giữa hai ngôi nhà. Hạo Nhiên lôi vợ chui tọt vô và ôm lấy đầu cô áp sát vào mình.
Anh nhận thấy vòng tay cô cũng siết chặt quanh thân anh và cơ thể thì lạnh toát. Dù không biết cô đã phải trải qua những lời ban nãy cô nói anh nghe thật mơ hồ.
Chờ đám vệ sĩ hung hăng vụt qua hồi lâu, Hạo Nhiên mới dám nới lỏng tay và lần vào túi rút điện thoại vừa mua ban nãy gọi Chu Hà, nhờ hắn đưa cảnh sát tới giải cứu vì anh hiểu bọn ấy nếu thấy mất dấu sẽ quay lại khu vực này lục lọi tiếp.
Biết Hạo Nhiên báo Chu đầu sọ hỗ trợ, Tử Hân cũng hơi chút yên tâm, tuy vậy, cô cứ bám riết anh như bấu víu vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Đâu tầm mười phút sau, lực lượng cảnh sát hình sự dưới sự chỉ dẫn của Chu Hà đã bao vây toàn khu vực và tích cực tìm người.
Khi nghe tiếng còi xe hú gần đó, Hạo Nhiên mới thở phào, dìu Tử Hân ra khỏi con hẻm chật chội. Giây phút Chu Hà vừa tiến lại chỗ họ thì Tử Hân cũng ngất xỉu vì áp lực tâm lý kinh hãi từ trong nhà Thiên Thuận đến tận bây giờ.
- Ôi trời, mau mang em dâu lên xe đi. – Chu Hà bấn loạn hối thúc.
Hạo Nhiên gật đầu rồi bế Tử Hân theo chân hắn tới chiếc xe đậu tuốt phía xa bởi hẻm lớn quá nên đâu có vào thẳng nơi được.
Ban nãy, lúc dùng mỹ nam kế hỏi cô lễ tân địa chỉ nhà giám đốc Hưng Thuận thì anh liền bắt ta xi tới ngay, thế nhưng khu này hẻm hóc nhiều, tài xế chạy lộn tùng phèo mắc mệt nên anh trả tiền rồi tự cuốc bộ vào tìm, mới có mấy hẻm thì bị cô va trúng.
- Anh đưa cả hai vào viện nhé. – Chu Hà sốt sắng đề nghị.
- Không, anh đưa tụi em về khách sạn Kinhdom ạ. – Hạo Nhiên vội cất tiếng.
- Hạo Nhiên, anh chẳng muốn nhiều chuyện tra hỏi chú đâu, nhưng tình hình của chú khiến anh rối và lo quá, chú hãy kể anh nghe chút chút xem nào.
Chu đầu sọ liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, khó khăn mở lời. Hắn cần phải tỏ tường đầu cua tai nheo thì mới biết đâu ra đâu được.
Hạo Nhiên cúi đầu, khẽ gật, nói rằng chờ anh mang Tử Hân về Kingdom rồi sẽ trình bày tất cả bởi chuyện khá dài và rắc rối.
Ban nãy, vợ anh có nói ba anh là Du Thiên Thành, anh cần hỏi lại cho kỹ chứ bản thân ngu muội chưa hiểu.
Lúc Hạo Nhiên bế Tử Hân vào phòng thì cô cũng chợt tỉnh, thấy mình đang trên tay anh, cô bất giác chui sát vào n.g.ự.c và ôm thật chặt. Khi được anh đặt xuống giường, cô vẫn chẳng buông lơi, y như sợ anh bỏ mình mà biến mất.
- Tử Hân, đừng lo, anh ở ngay bên em, anh không đi đâu cả. – Hạo Nhiên nhẹ nhàng gỡ tay cô ra và ngồi đối diện.
- Hạo Nhiên, anh đã làm gì trong mấy ngày qua? Em gọi anh không được. – Cô lạt giọng hỏi.
- Hãy khoan nói về anh, chuyện ban nãy em nói là sao vậy? Ba anh…
- Ông ấy không phải ba anh, Hạo Nhiên, ông ấy là Du Thiên Thành.
Tiếp đó, Tử Hân đem bí mật kinh hoàng mà mình phát hiện được ở nhà Thiên Thuận kể hết cho Hạo Nhiên rõ. Nghe cô nói xong, mắt anh như dại đi.
Có lẽ đây là chuyện khó nhất mà anh buộc lòng phải tin. Hóa ra, cái người anh luôn tôn trọng, một tiếng gọi ba, hai tiếng cũng gọi ba ấy lại là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t ba anh và giả dạng ông chiếm đoạt tất cả.
Bấy giờ, anh mới nhận ra, ánh mắt của ông lúc mẹ anh ngã cầu thang ấy mang ý nghĩa gì. Ông không phải ra sức giữ lấy bà mà là đẩy bà vào cửa tử.
Thảo nào mà nhẫn tâm đến thế, đâu có người cha tàn độc đến mức tiêm ma túy cho con mình chứ. Bao nhiêu năm ròng anh nhận kẻ thù làm cha, thật quá ư khốn nạn mà.
- Hạo Nhiên, anh nghe em nói không thế? – Tử Hân ôm lấy mặt anh, gọi khẽ.
- Có chứ, anh hiểu cả rồi, em…
Dứt lời, anh kéo cô ôm vào lòng để mong xoa dịu bớt nỗi đau đang cuồn cuộn xô dập tim mình. Thế nhưng càng nghĩ càng đau. Vì không liên lạc được với anh mà cô nghi ngờ chồng mình, trốn về nước và tìm đến người đàn ông kia. Tuy nhờ vậy mới biết rõ thực hư nhưng sao anh xót xa quá.