Sao Băng Qua Trời - Chương 213: Bộ Mặt Thật - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
Một khoảng lặng như tờ kéo dài khiến Tử Hân cũng nín thở theo. Cô nhắm mắt thầm cầu khẩn Thiên Thuận đừng bao giờ vì kích động mà nói ra tất cả ngay lúc này.
Tài sản bên Nam Thành vẫn chưa chuyển qua hết, kế hoạch hãy còn dở dang. Cô biết Lý Hạo Nam đứng trong đây thì có hẳn mấy tên vệ sĩ bên ngoài âm thầm bảo vệ chứ chẳng riêng mỗi Ca.
- Tại sao? Tại sao ba lại muốn g.i.ế.c Tử Hân? Ba từng hứa với con sẽ không động chạm cô ấy mà.
Tiếng rít kèm theo tiếng bật khóc của Thiên Thuận khiến đôi tai Tử Hân ù đi. Cô chẳng hiểu mình nghe cái gì nữa. Vì sao anh lại gọi Lý Hạo Nam bằng ba chứ, hẳn là cô nhầm hoặc ông ta nhận anh làm con nuôi hồi nào mà anh chưa cho cô hay.
- Con cũng biết sao? Nó nói với con à? Hay là con đi cứu nó, hả? – Lý Hạo Nam gằn giọng hỏi.
- Phải, con đã cứu cô ấy, chính vì cô ấy còn sống nên con mới sống đấy. Ba à, xin ba đừng hại Tử Hân, sao ba có thể tổn hại cô gái mà con trai ba yêu thương nhất chứ? – Thiên Thuận cũng chẳng chịu kém cạnh mà gào to.
- Chính vì con cứ ám ảnh bóng hình nó, day dưa với nó không dứt nên mới sắp c.h.ế.t đấy. Vậy nên, ba mới phải khiến nó biến mất để đừng ảnh hưởng tới con. – Ông la lớn.
- Cô ấy ám ảnh con ư? Là ba ám ảnh đời con mới đúng. Con trai ba bây giờ có khác nào ba đâu. Vì bảo vệ ba mà con đã g.i.ế.c cả nhà Trương Tán, con bây giờ đêm nào cũng mơ thấy họ, chẳng được một giây yên giấc. Tử Hân là giới hạn cuối cùng của con, nếu cô ấy có bề gì, con sẽ c.h.ế.t cho ba vui.
Dứt câu, Thiên Thuận gục xuống sàn, bật khóc nức nở. Lý Hạo Nam cứng họng nhìn anh. Thế nào mà một người nhu thuận như anh lại nhúng tay vào chuyện kia được.
Hóa ra, vụ hỏa hoạn là do anh làm. Lúc thấy các tờ giấy đóng lệ phí đường xuống tỉnh P rơi dưới sàn xe anh, ông mới cho Ca đi tìm hiểu và cứ tưởng đó chỉ như một sự trùng hợp.
Ông nghĩ Tử Hân phát hiện tên vệ sĩ đó xong buộc anh phải chở cô đi, đến nơi thì biết hắn tử vong nên quay về.
- Thiên Thuận, sao con lại tự ý hành động? Sao con không nói với ba chứ? – Lý Hạo Nam run run khuỵu gối, đưa tay sờ vào vai anh.
- Nói để ba g.i.ế.c Tử Hân ư? Ba à, ba đã hại c.h.ế.t ba cô ấy và ba Hạo Nhiên, còn dùng thân phận chủ tịch Lý mà chiếm đoạt tất cả sản nghiệp Lý gia, ba đã có mọi thứ rồi mà, xin ba hãy buông tha họ. – Thiên Thuận nắm tay Lý Hạo Nam, thiết tha cầu xin.
- Thiên Thuận, con đang bênh vực Lý Hạo Nam hả? Con đừng quên, là ông ta bất nghĩa với ba trước, hại mẹ con uất ức mà chết.
- Không phải. Ba nói dối, mẹ con mất là do ba. Con đã nhớ rồi, rất nhiều lần con nhìn thấy mẹ cầm tấm ảnh của một người phụ nữ mà khóc thầm. Là ba phụ mẹ, ba ngoại tình, ba nhớ nhung kẻ khác khiến mẹ héo mòn qua đời. Người phụ nữ ấy có gương mặt hệt như cô vợ trẻ hiện tại của ba.
Thiên Thuận hất tay ông ra, bật đứng dậy, mắt anh hằn lên những tơ m.á.u đỏ. Phía sau bức màn, Tử Hân cũng đâu khá hơn vị chủ tịch, lưỡi cô cứng, họng cứng và toàn thân cũng cứng nốt.
Cô không ngờ những chuyện tưởng chừng như không tưởng này là sự thật, người đàn ông kia là Du Thiên Thành đội lốt Lý Hạo Nam ư.
Còn Thiên Thuận, anh rốt cuộc vì sao có thể nhẫn tâm lừa dối cô trong ngần ấy thời gian chứ. Cô thế mà lại đem lòng yêu tha thiết con trai kẻ sát hại ba mình, mộng ước cùng anh trăm năm đầu bạc.
Bấy giờ, Tử Hân mới nhận ra thái độ hôm đó của Thiên Thuận thật bất bình thường. Cô đòi đi gặp Trương Tán ngay thì anh lại ngăn cản, lấy lý do vì lo cho an toàn của cả hai nhưng rồi lại âm thầm phóng hỏa thủ tiêu năm mạng người chỉ để bảo vệ cho bí mật kinh hoàng này.
Đôi chân Tử Hân bắt đầu mất khống chế vì ngồi quá lâu, mặc dù đã cố trụ bám nhưng cuối cùng, cô đành bất lực, toàn thân ngã lăn đùng ra giữa sàn, rời khỏi tấm màn che, để lộ gương mặt tái mét cùng cơ thể run rẩy.
Bất ngờ thấy người lạ xuất hiện trong nhà, còn là đối tượng chính trong câu chuyện đang tranh cãi khiến cả Lý Hạo Nam lẫn Thiên Thuận đờ người hết mấy giây.
Tử Hân lập cập, hướng ánh mắt thất vọng não nề lẫn kinh hãi về Thiên Thuận khiến cho anh nghẹn đắng cõi lòng. Ác mộng đêm đêm rốt cuộc cũng xảy ra rồi, anh đã mơ rất nhiều lần rằng có một ngày cô biết tỏng sự thật và ném cái nhìn uất hận vào anh.
Ngay lập tức, Lý Hạo Nam hung hăng lao tới, toan bóp c.h.ế.t cô gái bé nhỏ. Thiên Thuận hoảng hốt nhào theo ôm chặt lấy ông, la hét bảo Tử Hân mau chạy.
Cô lẩy bẩy bò lết về phía cửa, loạng choạng lao đi. Lý Hạo Nam gầm gừ mắng chửi, bảo Thiên Thuận buông tay nhưng anh cứ ghì lấy mặc cho bản thân liên tục bị ông đánh đấm. Có chết, anh vẫn phải bảo vệ lấy ánh dương cuối cùng của đời mình.
Lý Hạo Nam bất lực hô hoán Ca đuổi theo bởi hắn đang đứng ngay ngoài cổng. Nghe tiếng vị chủ tịch quát lớn, đồng thời thấy Tử Hân cũng vừa vụt qua, hắn mau mắn co chân rượt đuổi cô vì lo cô chui vào ngóc ngách mà đi xe sẽ không bắt được.
Cả mười tên vệ sĩ lảng vảng gần đó cũng vắt giò lên cổ thực thi nhiệm vụ.
Tử Hân chạy bán sống bán chết, tưởng chừng như còn bao nhiêu sức lực trong người thì cô cũng rút sạch xuống đôi chân đã mang tỳ vết.
Cứ mỗi lần té ngã, cô lại lồm cồm bò dậy ngay, thấy hẻm nào nhỏ hẹp đều chui vào, luồn lách trốn. Phía sau lưng liên tục vẳng lên tiếng gọi của bọn vệ sĩ.