Sao Băng Qua Trời - Chương 216: Tấm Thân Tàn Tạ - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
- Chào anh, tôi đến đưa đồ cho cậu chủ. – Lưu Nhược Bân vừa nói vừa trao cái bịch đen cho Lục Vấn Sinh.
- Ừ. Cậu ta mua cái gì thế nhỉ? – Lục Vấn Sinh cười cười, liếc trông vào.
Bởi vì gấp gáp quá nên Lưu Nhược Bân nào có gói kỹ càng, thành thử Lục Vấn Sinh thấy tất tần tật cả bột, kiêm tim và dụng cụ pha chế. Mắt hắn trợn tròn, miệng hắn há hốc, lắp bắp nhìn Lưu Nhược Bân.
- Cái…cái gì thế này? Ma…ma…
Lục thiếu gia còn chưa nói hết đã bị Bân mập dùng tay bịt miệng lại. Ai đời đứng giữa ngã tư đường mà tên giám đốc Kingdom làm như nhà hắn vậy, sợ cảnh sát không có việc làm hay gì.
- Xin anh, hãy mau về đưa cho cậu chủ tôi, có gì, anh bảo cậu ấy giải thích nhé.
Dứt câu, Lưu Nhược Bân co giò trở lại xe, chui tọt vào và chạy mất dép, bỏ mặc Lục Vấn Sinh hoang mang đứng trơ trọi một mình.
Bản thân Lục Vấn Sinh vẫn chưa rõ khoai lang, khoai mì gì cả. Hắn là ông chủ Kingdom mà giờ bỗng bị gài độ, hô biến thành tên vận chuyển chất cấm cho khách hàng dùng ngay trong khách sạn của mình.
Tuy bác hắn là cục trưởng đấy nhưng nếu cảnh sát sờ vào thì ông ra tay cứu mới lạ.
Mím chặt môi, Lục Vấn Sinh bất lực leo lên xe, quay trở lại Kingdom và đi thẳng lên phòng Hạo Nhiên.
Ban nãy, hắn nghe nhân viên lễ tân báo cậu ấm Lý gia có bế một người phụ nữ vào và còn có tên cảnh sát theo cùng. Thầm nghĩ chẳng lẽ là họ rủ nhau hút chích trong khách sạn của hắn ư.
Khi đôi chân dừng lại trước cửa phòng VIP, Lục Vấn Sinh rút điện thoại gọi cho Hạo Nhiên nhưng chỉ thấy đổ chuông hai hồi rồi tắt chứ chẳng bắt máy.
Mấy giây sau, cửa hé mở và Hạo Nhiên xuất hiện với bộ dạng đúng chuẩn con nghiện, vội vàng giựt lấy cái bịch trên tay hắn, lủi vào cuối hành lang, loắn quắn lục tìm.
- Trời ạ. Cậu hư đốn từ lúc nào vậy hả?
Lục Vấn Sinh rít lên và nắm tay Hạo Nhiên kéo như bay về căn phòng VIP mà hắn vẫn hay sử dụng, tống cổ anh vào và khóa cửa lại. Nhìn anh run rẩy lấy nước, lập cập pha thuốc và tiêm vào tay mà da gà, da vịt hắn nổi rần rần cả người.
Tiếp đó, hắn lại chứng kiến cảnh Hạo Nhiên ngất ngây phê thuốc. Nhìn bộ dạng của anh mà hắn tiếc thay cho một người từng là thần tượng của mình.
Còn đâu Lý Hạo Nhiên đàng hoàng, lịch thiệp nữa chứ, rốt cuộc là anh đã sa chân vào vũng lầy từ khi nào mà bây giờ hắn mới hay.
Phải đến mấy tiếng đồng hồ sau, Hạo Nhiên mới dần tỉnh táo lại. Nhác trông thấy Lục Vấn Sinh khoanh tay, chằm chằm nhìn mình, anh vội vàng đứng lên.
- Tôi cần ở cậu một lời giải thích, Hạo Nhiên, tôi không tin mình kết bạn lầm người. – Lục Vấn Sinh thất vọng đề nghị.
Dù sao cũng đã bại lộ nên Hạo Nhiên đành cắn răng kể hết mọi chuyện xảy ra với anh trong mấy ngày qua. Lục Vấn Sinh nghe đến đâu thì đen mặt đến đấy, chuyện này thật quá sức hoang đường rồi.
- Cậu có tin tôi không? – Hạo Nhiên buồn rầu hỏi.
- Tính cậu trước giờ tôi biết rất rõ nên mới thấy sốc. Hạo Nhiên à, tôi đưa cậu đến gặp bác tôi nhé, hãy trình bày và đề nghị bên cảnh sát giúp đỡ. – Lục Vấn Sinh khẩn trương.
- Như vậy có khác nào chui đầu vào rọ. Vấn Sinh, đâu ai tin lời một thằng nghiện nếu không có bằng chứng rõ ràng. Bác cậu sẽ tin ông ta hơn chúng ta.
Những lời Hạo Nhiên nói suy đi nghĩ lại thì thật là đúng nên Lục Vấn Sinh hứa sẽ giữ im lặng. Luật pháp là luật pháp, một khi có chứng cứ đầy đủ thì mới đ.â.m đơn khởi kiện được, mà người bị kiện còn là một kẻ có chức có của. Chỉ sợ chưa ra trắng đen gì đã bị ông ta dùng tiền đốt chết.
Lúc Hạo Nhiên về lại phòng thì Tử Hân đã thức tự bao giờ, cô ngồi thẫn thờ trông ra ô kính. Nghe tiếng bước chân tiến gần, gương mặt thanh tú hốc hác từ từ quay lại, đôi mắt hãy còn ngấn nước trông lên.
- Em thức lâu chưa? – Hạo Nhiên dịu dàng vuốt mái tóc cô.
- Anh đi đâu vậy? Em thức nãy giờ rồi, ra hành lang cũng không thấy anh nên em trở vô lại. – Cô đáp.
- Tử Hân em, chúng ta tạm thời hãy quay lại nước B nhé. Mối thù này không phải một, hai ngày là trả xong được, anh cần có bằng chứng đầy đủ. Lát nữa anh đưa em về khách sạn em thuê lấy đồ.
Tử Hân khe khẽ gật đầu, cô bây giờ cũng chỉ còn lại chỗ dựa là người chồng này thôi.
Hạo Nhiên quỳ sụp xuống, rúc đầu vào lòng vợ. Anh đang mang cảm giác tội lỗi khi đối diện cô mặc dù bản thân là bất đắc dĩ vì bị người ác hại. Anh không thể nói sự thật cho cô hay bởi anh sợ cô lo lắng, sợ cô sẽ kinh hãi mà bỏ rơi anh.
Đôi tay mảnh gầy của Tử Hân run run chạm khẽ mái đầu Hạo Nhiên rồi nhẹ nhàng ôm lấy. Anh thật quá đáng thương, chỉ trong thoáng giây thôi mà anh mất tất cả rồi.
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi ướt làn tóc dày của người đàn ông. Cô bỗng thấy hối hận vì quãng thời gian đằng đẵng đã đối xử tuyệt tình với anh. Sao cuộc đời có thể đùa giỡn người ta như vậy chứ.