Sao Băng Qua Trời - Chương 217: Uẩn Khúc Phía Sau - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
Mới năm giờ chiều, cơm tối đã được đưa đến theo ý của Hạo Nhiên. Một cử chích cách nhau tầm bảy, tám tiếng nên anh tranh thủ ăn cùng Tử Hân sớm một chút, sợ trễ lại bị cô phát hiện.
Liếc nhìn cô vợ ốm o ngồi đối diện dường như chẳng muốn động đũa làm anh lo lắng không yên.
Từ sau tai nạn, cô yếu hẳn, ăn rất ít mặc dù thuốc bổ đưa vào người khá nhiều. Anh hiểu là bởi tâm lý cô buồn sầu dẫn đến chán chường, cứ cái đà này cô sẽ gục ngã mất.
- Tử Hân, em muốn ăn món gì thì cứ nói, anh đi mua cho em. – Hạo Nhiên nhẹ nhàng cất lời.
- Đồ ăn quá nhiều còn mua gì nữa. Em dùng chỗ này được rồi.
Cô cười khổ và cúi xuống. Hạo Nhiên cảm giác như cô đang nuốt từng hột cơm. Khi rơi vào hoàn cảnh giống cô, anh mới thấu tỏ nỗi đau trong lòng vợ mình.
Trước đây, cô xa cách lạnh nhạt vì anh là con trai kẻ thù, rốt cuộc bây giờ, khi sự thật phơi bày thì cô có suy nghĩ khác về tình cảm dành cho anh không hay vẫn đau đáu khổ tâm hướng về ảnh hình xa ấy.
- Hạo Nhiên, em no quá. – Cô bất lực cúi đầu.
- Ừ, em nghỉ ngơi chút nhé, anh có nhờ người đến truyền dịch cho em.
Hạo Nhiên nói và nhanh chóng thu dọn tất cả, bưng ra ngoài, đặt sát mép cửa để lát nữa nhân viên lên thu dọn. Nhìn đồng hồ đã điểm sáu giờ đúng, anh sốt ruột phóng tầm mắt xuống phía dưới ngóng trông.
Khi chiếc ô tô màu đỏ của Tô Mộc Linh từ từ tiến vào công chính, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Anh Hạo Nhiên, tôi tới hơi trễ. – Tô Mộc Linh hối hả cúi chào.
- Cô ấy mới dùng cơm xong, ăn chưa được nửa chén. – Hạo Nhiên cười buồn.
Tiếp đó, anh mau mắn mở cửa mời Tô Mộc Linh vào. Nhác thấy mặt nhau, cả Tử Hân lẫn cô bác sĩ đều cười mếu, ôm chầm lấy đối phương. Tô Mộc Linh đâu ngờ mới có bao nhiêu ngày không gặp mà Tử Hân gầy guộc quá.
- Cô chuyền nước và trò chuyện cùng vợ tôi nhé. Tôi ra ngoài có việc. – Hạo Nhiên dịu giọng.
- Anh đi đâu vậy? – Tử Hân bất chợt lên tiếng.
- Anh lòng vòng gần đây thôi, anh đi chung với Lục Vấn Sinh, em đừng lo. À…mà cô Mộc Linh ăn tối chưa nhỉ? – Hạo Nhiên trả lời Tử Hân xong lại quay sang hỏi Tô Mộc Linh.
- Chốc nữa về tôi ăn sau. – Tô Mộc Linh nghệch mặt đáp.
Hạo Nhiên đưa tay chào cả hai thêm lần nữa rồi gấp gáp lui ra, chạy tới phòng VIP của Lục Vấn Sinh và lấy chìa khóa mở cửa, chui tọt vào. Vì sợ anh vật vã bên ngoài, thằng bạn tốt đành bất đắc dĩ cho anh mượn cái tổ của hắn làm nơi tiêm chích.
Cả hai cô gái đều chẳng hay biết gì về lời nói dối của Hạo Nhiên. Tô Mộc Linh nhanh nhẹn soạn dụng cụ và tiến hành truyền dịch cho Tử Hân.
Ban nãy, đang ở bệnh viện thì cô nhận được cuộc gọi có số lạ hoắc, bắt máy mới biết là Hạo Nhiên. Anh nhờ cô đến Kingdom giúp vợ anh vì Tử Hân có vẻ suy nhược nặng.
Ngồi cạnh bên giường, Tô Mộc Linh nhấn nhá một hồi rồi đánh liều hỏi han Tử Hân vì cô rất ngạc nhiên lẫn khó hiểu khi hai vợ chồng có nhà không ở lại trú ngụ trong khách sạn, còn bệnh thế này nữa.
- Tử Hân, mình chẳng cố ý xen sâu vào đời tư của cậu nhưng nhìn cậu thế này, mình lo lắm, cậu hãy nói cho mình biết cậu đang gặp sự cố gì vậy?
Tô Mộc Linh nắm lấy bàn tay xanh xao, ánh mắt thân tình nhìn thẳng vào người bạn thân như mong chờ được nghe câu trả lời thật lòng.
Tử Hân cố ngăn dòng nước mắt chực trào tuôn, gật đầu lia lịa và tiết lộ với Tô Mộc Linh tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ.
- Mình chơi vơi quá, Mộc Linh à, mình hoàn toàn mất niềm tin với tất cả. – Tử Hân bật khóc òa.
- Trời ơi, sao mà những chuyện này lại xảy đến với cậu chứ?
Chẳng thể làm gì khác hơn vào giây phút này, Tô Mộc Linh choàng tới ôm lấy Tử Hân, để cho cô bạn thoải mái khóc thương cho phận đời đầy thống khổ. Cô có ngờ đâu bản thân mình đã suýt chút mất đi người bạn tốt này.
Tử Hân khóc rấm rứt. Cô bây giờ đối với Thiên Thuận là một mớ tình cảm hỗn độn. Lúc thoát ra khỏi nhà anh, cô vẫn kịp nhìn thấy tấm lưng sơ mi trắng đẫm máu, hẳn đó là vết đạn b.ắ.n khi anh đến cứu cô.
Những gì anh cãi cọ cùng ba anh, cô nghe cả. Anh lo lắng, coi cô như mạng sống, cô hiểu chứ, nhưng bấy nhiêu đó chẳng thể khỏa lấp việc anh đã dối gạt cô, hùa theo ông ta, chiếm đoạt mọi thứ của Hạo Nhiên.
Ấy mà, anh còn dám bảo cô cứ chờ anh trả thù. Hóa ra, hai cha con anh đã tính toán chu toàn tất thảy, hợp thức hóa số tài sản kia về tay họ.
Bóng tối nhạt nhòa rơi dần trên ô cửa kính khách sạn và rớt trên nhành cây rủ lá ngang cửa sổ phòng bệnh nhân. Thiên Thuận thừ mặt trông ra bên ngoài, làm sao anh có thể quên và thôi ám ảnh ánh mắt ai oán của người con gái anh yêu, hẳn bây giờ, cô đối với anh chỉ còn mỗi thù hận.
Giây phút anh nhận lại người cha ngỡ như đã mất bao năm qua, anh đã vừa mừng vừa suy sụp. Khoảnh khắc anh quyết định bảo vệ ông cũng như chặn đứng hy vọng mong manh cuối cùng của Tử Hân thì anh biết bản thân vĩnh viễn mất cô rồi.
Bàn tay anh vấy m.á.u người vô tội, tái hiện tội ác tày trời của ba anh, còn tư cách đâu giành giật cô với Hạo Nhiên nữa. Đời anh bây giờ, cô đơn hết kiếp, chẳng khác nào cái xác rỗng không có hồn.