Sao Băng Qua Trời - Chương 224: Bóng Đêm Kinh Hãi - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:01
Cơn mưa đêm mùa hạ trên đất khách bất chợt đổ ào xuống, phủ trắng cả khu phố, xóa nhòa quãng đường xa. Mưa như thương nhớ, như than khóc, vấn vương ai mà day dứt mãi canh dài.
Cánh chim bạt gió lạc loài cứ ngỡ đã tìm thấy bến đỗ bình yên, thế mà, chỉ trong thoáng giây, thiên đường yêu phút chốc vụn vỡ, tặng lại cô những mảnh thủy tinh cứa nát trái tim tội tình.
Khi những giọt mưa cuối cùng ngừng rơi thì trời cũng tảng sáng. Hạo Nhiên mơ màng thức giấc với cơ thể gần như kiệt quệ, thế nhưng, hình ảnh của Tử Hân bên cạnh khiến anh giật mình choàng tỉnh.
Cô nằm đó trơ trọi, chẳng có lấy một mảnh vải che thân, khắp người toàn vết bầm cùng xây xước.
Khoảnh khắc này, anh kịp nhận ra bản thân mình cũng lõa lồ. Rốt cuộc anh đã làm gì người con gái anh yêu thế này, vì sao cô mở cửa vào đây để rồi gánh chịu tất cả đau đớn.
Vội vàng vơ lấy cái chăn, Hạo Nhiên đem Tử Hân quấn vào và bế lên giường. Cô nằm bất động trong vòng tay anh, mở mắt nhưng lại như chẳng muốn thấy gì.
Anh lật đật mặc đồ rồi quanh lại ngồi sát cạnh bên, câu xin lỗi vừa toan thốt khỏi miệng đã phải nuốt ngược vì hiểu rõ mình có nói nhiều cũng là vô nghĩa với cô lúc này.
Lẳng lặng thu dọn những mảnh vụn từ chiếc váy cùng túi thuốc trong ngăn bàn, anh cho tất thảy vào bịch rác rồi đem vứt. Vốn anh nghe lời tên bán thuốc nên chuyển qua dùng ma túy đá để cai heroin từ từ, có ngờ đâu càng kinh dị hơn, hại vợ anh thành ra nông nỗi.
Ray rứt, hối hận tột độ, anh rúc vào góc khuất mà cắn tay, khóc lóc.
Hồi lâu, Hạo Nhiên quyết tâm đứng dậy, quay trở lên nhưng chẳng thấy Tử Hân đâu, anh liền co chân chạy qua phòng bên thì thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế trông ra ban công, mái tóc gội mới sấy nửa vời hãy còn ướt đẫm nước, nhỏ giọt xuống bộ váy tím anh mua hôm nào.
Khẽ kéo ngăn tủ lấy chiếc máy sấy ra, anh dàn ổ điện kéo tới gần, cẩn thận giúp cô sấy khô mái tóc huyền. Xong đâu đấy, anh thu xếp quần áo cô bỏ vào một chiếc vali, còn quần áo anh thì đựng trong ba lô rồi mang xuống xe trước, sau đó quay lên bế cô đi.
Dù chẳng biết anh làm trò gì nhưng cô đâu buồn cất mép hỏi, cứ đơ như cán cuốc.
Chiếc xe dần rời khỏi ngôi nhà chỉ ấm hơi người được hơn một ngày và thẳng tiến về căn biệt thự xa hoa. Hôm nay là chủ nhật, biết rõ Kelvin chỉ quanh quẩn ở nhà nên Hạo Nhiên không gọi trước mà trực tiếp đến luôn.
Nhác thấy thằng em bế vợ nó bước qua ngưỡng cửa, lại nhìn vô số vết xây xát, xanh tím trên tay chân Tử Hân, Kelvin trố mắt, cứng họng, mãi lâu sau mới lắp bắp.
- Em…em…dám bạo hành em dâu sao?
- Anh, để em đưa cô ấy lên phòng đã, lát em sang thư phòng gặp anh.
Nói xong, Hạo Nhiên lướt xẹt qua. Ông quản gia mau mắn chạy trước mở cửa cho anh. Kelvin xốc lại cổ áo, trịnh trọng trở về thư phòng chờ đợi.
Tầm năm phút sau, người đã xuất hiện, ánh mắt lấm lét, ái ngại của thằng em họ khiến Kelvin sốt ruột vô cùng, vừa há miệng thì Hạo Nhiên đã cất tiếng chặn ngang.
- Anh à, em gởi vợ em ở đây một thời gian, em…em…em phải đi cai nghiện. – Hạo Nhiên khó khăn bật lên từng chữ.
- Hả? Em…em nói gì? Cai nghiện? – Kelvin hốt hoảng nhảy dựng, vẻ nghiêm nghị cũng theo đó văng luôn.
Cắn chặt đôi môi và khẽ gật đầu. Hạo Nhiên trần tình cho ông anh hiểu tất cả. Khi anh vừa dứt câu, Kelvin liền ôm lấy anh mà nuốt ngược nước mắt. Hóa ra, gã đàn ông kia đâu chỉ bắt nhốt Hạo Nhiên mà còn nhẫn tâm tiêm ma túy cho nó nữa, đúng là tàn độc.
- Rồi em tính khi nào đi? – Kelvin buông tay, lạt giọng hỏi.
- Bây giờ luôn ạ, chứ đến cơn, em không tự mình làm chủ được, để Tử Hân thấy càng thêm đau lòng.
- Được, anh đưa em đi.
- Vâng, để em tạm biệt vợ em đã. Anh, lát anh nhờ người hầu nấu cháo mang vào cho vợ em nhé, cô ấy chưa ăn gì cả.
Dứt lời, Hạo Nhiên quay trở về phòng, nhẹ nhàng đến bên giường, nắm lấy bàn tay xanh xao và nói cho Tử Hân biết rằng anh chấp nhận vào trại cai nghiện để cắt đứt hoàn toàn thứ c.h.ế.t trắng ấy.
Anh cũng nói luôn là vì anh sợ cô bỏ rơi anh, sợ đánh mất cô nên anh mới nấn ná để rồi hủy hoại tấm thân ngọc ngà.
- Anh đi đây, em nhớ ăn uống đầy đủ nhé.
Anh mím môi, bật đứng dậy. Khi ra gần tới cửa thì bỗng có vòng tay bé nhỏ gấp gáp luồn tới ôm lấy mình. Cảm giác người phía sau đang run bần bật, anh vội gỡ tay cô, kéo giữ đối diện.
- Hạo Nhiên, em chờ anh, em ở yên đây chờ anh, em không đi đâu cả.
Tử Hân nhìn anh, mắt ngân ngấn nước. Liền đó, cô bám lấy tay anh, nhón chân, đặt lên bờ môi bạc một nụ hôn đẫm lệ.
Cơn xúc cảm dạt dào như mưa đêm gội sạch oán than trách móc. Anh dịu dàng, thắm thiết đáp trả như muốn xoa dịu tất cả tổn thương đã gây ra trên cô.
Giây phút cánh cửa khép lại và tiếng bước chân anh xa dần, tim cô đột ngột đau nhói. Biết nếu mà chạy theo, anh lại quyến luyến chẳng nỡ rời nên cô đành lao ra ô cửa kính, vạch màn trông xuống.
Qua mấy phút sau, chiếc xe do Kelvin cầm lái từ từ rời cổng, chở theo người đàn ông của cô vào trại cai. Tuy anh chưa nói sẽ đi trong bao lâu nhưng cô hiểu cũng phải gần nửa năm chứ không ít.
- Em chờ anh, chồng à.