Sao Băng Qua Trời - Chương 233: Càng Rõ Càng Đau - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02
Trời còn chưa sáng hẳn, Hạo Nhiên đã tỉnh giấc và chuẩn bị để ra sân bay. Tử Hân cũng thức theo anh, loắn quắn sửa soạn mặc dù cô biết anh đi nhanh và cũng sẽ về nhanh.
Chuyện Dương Mỹ Tranh thuê người đ.â.m xe khiến cô bị thương lẫn việc cô ấy bị cưỡng h.i.ế.p tập thể, cô đã nghe chồng mình kể qua, vậy nên, lòng không tránh khỏi lo lắng cho kết quả gặp mặt giữa anh cùng Dương Ân.
- Hạo Nhiên, em sợ vì nghĩ rằng chuyện Mỹ Tranh bị hại là do anh làm mà ông ấy sẽ không giúp chúng ta. – Cô vừa nói vừa choàng chiếc khăn quàng bằng len lên cổ anh.
- Tử Hân à, anh đang mong là Dương Ân sẽ nghĩ mọi việc do anh làm đấy, như vậy thì ông ấy buộc lòng phải giúp chúng ta. – Hạo Nhiên mỉm cười, chạm nhẹ gò má cô.
- Sao có thể…
- Chờ tin anh.
Hạo Nhiên cắt ngang lời Tử Hân, hôn nhẹ lên vầng trán đẹp, xách ba lô rời phòng. Cô cũng vội vàng bám gót anh để mở cửa và khóa cửa.
Xem ra, sống với nhau ngần ấy năm, cô cứ tưởng mình hiểu rõ anh nhưng thực chất là không hiểu nổi, người chồng này càng trưởng thành thì càng bí hiểm.
Quay đầu nhìn cô vợ nhỏ bé thêm lần nữa, Hạo Nhiên vẫy tay chào rồi leo lên taxi. Vốn Tử Hân muốn đưa anh đi nhưng anh chẳng chịu, lo cô lập cập vì còn chuẩn bị cho buổi gặp gỡ nhà thiết kế trang sức.
Lúc Hạo Nhiên đến sân bay, bốn tên vệ sĩ mặt mày hung dữ đã đứng sẵn chờ anh. Coi bộ anh họ Kelvin cũng khéo lựa chọn. Cả năm người nhanh chóng làm thủ tục và tiến vào phòng chờ.
Chiếc phi cơ từ từ cất cánh rời đường băng. Hạo Nhiên đưa mắt nhìn ngắm bên ngoài một lúc rồi tranh thủ ngủ thêm chút xíu. Nhớ lại vẻ mặt ngơ dại ban sáng của vợ mình, bất giác, khóe môi anh nở một nụ cười.
Đặt chân xuống lãnh thổ nước M thì đồng hồ cũng điểm một giờ chiều, nhóm người tranh thủ ghé quán ăn lót dạ rồi lên xe và di chuyển tới địa chỉ mà Kelvin đưa.
Tập đoàn Wine Life có chi nhánh ở hầu hết các nước trên thế giới nên ngay khi họ ra khỏi cổng đến đã có nhân viên đón, đồng thời kiêm luôn tài xế cho Hạo Nhiên.
Sau hồi lâu bon bon khắp ngã đường, chiếc xe đã rời thủ đô sầm uất và thẳng ra khu đô thị vùng ven. Vì đã được Kelvin bảo dò từ trước nên bác tài đưa nhóm khách đến ngay nhà cựu phó tổng Nam Thành mà chẳng hề bị lạc lộn.
Xốc lại vạt áo cho đàng hoàng chỉnh chu xong, Hạo Nhiên cùng bốn tên tai to mặt bự nghiêm trang tiến vào, đưa tay nhấn chuông.
Tối hôm qua, Kelvin có gọi anh và báo thêm một thông tin tưởng chừng như nhạt nhòa nhưng đối với anh lại là mấu chốt để uy h.i.ế.p Dương Ân, đó chính là con gái Dương Mỹ Tranh của ông vừa đính hôn với một người dân bản địa, gia thế cũng thuộc hàng khá giả, nề nếp.
Dương Ân vừa xuất hiện đã nhác thấy năm tên đàn ông cao lớn đứng trước cổng nhà mình nên lật đật toan quay vô. Thế nhưng, tiếng gọi rất quen thuộc của Hạo Nhiên cất vang làm ông phải giật mình xoay lưng, trở ra lại.
- Cậu…sao cậu tìm được đến đây? – Ông sợ hãi lắp bắp.
- Hãy mau cho tôi vào nếu ông muốn cả nhà mình bình yên. – Hạo Nhiên lạnh lùng cất lời.
Vì đâu thể làm khác hơn, thành thử Dương Ân đành theo ý anh, mở cửa, đón khách. Anh đã lần mò đến tận nơi này rồi thì ai chắc được anh sẽ làm gì tiếp theo. Thôi thì cứ xem anh muốn thế nào hãy tính tiếp.
- Chỉ mỗi mình ông ở nhà sao? – Hạo Nhiên ung dung ngồi xuống ghế, hỏi.
- Phải, hai mẹ con Mỹ Tranh đi mua sắm chưa có về. – Ông cúi gầm mặt, đáp.
Tiếp đó, Hạo Nhiên thôi không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề chính luôn. Anh cho Dương Ân hay mình đã biết tỏng thân phận Du Thiên Thành đằng sau cái lốt của ba anh và muốn ông đứng làm chứng trước tòa để anh có cơ sở tố cáo kẻ thủ ác, đòi công bằng cho những người bị ông ta nhẫn tâm sát hại lẫn bức chết.
- Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả, sao ba cậu lại là Du Thiên Thành được chứ? Thật hoang đường. – Dương Ân quay mặt sang chỗ khác, phun ra từng chữ.
- Tôi không biết ông có tình có nghĩa với ông ta thế nào mà nhất quyết bảo vệ tới cùng. Nếu ông cứ khăng khăng vậy thì được thôi, tôi sẽ đưa đoạn video cùng ảnh chụp quá trình vui vẻ của con gái ông cho nhà chồng tương lai của cô ấy, coi như là quà tặng tân hôn. – Hạo Nhiên chống tay, chồm hẳn lên bàn, ghé sát vào tai người đối diện mà thì thầm một giọng điệu đáng sợ.
- Cậu…cậu…thì ra, thì ra chính là do cậu hại con tôi sao? – Ông tái mặt, run run.
- Đúng thế, tôi cũng không ngại hại cô ấy thêm lần nữa đâu. Dương phó tổng à, mong ông sáng suốt một chút. Thân phận của Du Thiên Thành đã có hơn hai người biết rồi, nếu ông bắt tay với tôi để loại trừ ông ta thì cái mạng của ông còn giữ được, không thì…ông có tới hai khẩu s.ú.n.g đang chĩa vào mình đấy. Du Thiên Thành sẽ để cho ông sống sót khi đã lần tìm thấy dấu vết của ông sao?
Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, rũ áo bước đi. Mới tới cửa thì Dương Ân đã chạy theo và níu lấy tay anh giữ lại, khóc lóc hứa sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, chỉ xin anh đừng tiết lộ nơi ở của ông với ai bởi thật tâm ông cũng lo sợ Du Thiên Thành giở trò đổi ý nên đã thay đổi nhà mấy nơi, và giờ đã đuối sức lắm rồi.
- Bao nhiêu năm qua tôi cũng cắn rứt lương tâm lắm nhưng đâu còn cách nào khác, đã phóng lao nên buộc phải theo lao. Bây giờ, tôi chỉ mong vợ con mình yên ổn thôi.
- Hãy nói cho tôi tất cả những gì ông biết. – Hạo Nhiên dịu giọng đề nghị.